Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm, Cực Phẩm Trị Cực Phẩm
Tìm Đồ Ăn
2024-11-10 14:19:50
Kiều Triều ban đầu chưa phản ứng, đến khi Chân Nguyệt gọi lần nữa: “Kiều Đại! Huynh đang làm gì đó?”
Lúc này Kiều Triều mới tỉnh lại: “Có chuyện gì sao?”
Chân Nguyệt nói: “Thắp đèn, rồi đi lấy nước ấm.”
Kiều Triều hít một hơi sâu, đứng dậy đi ra ngoài: “Được rồi.” Hắn cầm gậy đánh lửa quay lại thắp đèn, sau đó đi vào bếp lấy một chậu nước ấm.
Chân Nguyệt nhìn chậu nước ấm mà nhíu mày: “Huynh có sờ thử nước hay chưa?”
Kiều Triều ngạc nhiên: “Gì cơ?”
Chân Nguyệt bực bội: “Huynh định làm ta bỏng chết à?”
Kiều Triều im lặng nhìn chậu nước... Rồi hắn lại đi lấy thêm nước lạnh để pha vào...
Sau đó, hắn bị sai đi lấy lược, đợi nước sôi, và nhiều việc vặt khác.
Khi Chân Nguyệt nằm xuống giường, Kiều Triều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới có thể rửa mặt, nhưng không tắm được, chỉ lấy ít nước lau qua rồi lên giường.
Giường không lớn, Chân Nguyệt nằm sát vào bên trong, còn Kiều Triều nằm sát mép ngoài. Tuy nhiên, Chân Nguyệt mệt mỏi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ còn Kiều Triều trằn trọc mãi không ngủ được.
Hắn, một vị hoàng đế, sao lại lưu lạc đến mức này?
Đúng vậy, trước khi trọng sinh vào thân thể này, hắn là một vị hoàng đế. Từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như một hoàng đế, ăn mặc đều là thứ tốt nhất. Dù sau này có xuất chinh cùng binh sĩ, thì cuộc sống của hắn vẫn tốt hơn hiện tại nhiều.
Hắn đã chết như thế nào? Hắn mệt đến chết. Loạn trong giặc ngoài, quốc gia thì nghèo đói, hắn muốn trở thành một vị hoàng đế được ghi danh thiên cổ, nhưng chưa đầy 30 tuổi đã kiệt sức mà chết.
Vì đất nước, hắn thậm chí không có lấy một người thê tử, càng không nói đến con cái. Không ngờ sau khi chết, hắn lại xuyên đến thân thể này, có vợ có con, dù đứa con vẫn còn trong bụng mẹ nó.
Hắn tự hỏi, sau khi mình chết, đất nước đã ra sao? Trước khi chết, hắn đã chuẩn bị người thừa kế, nhưng không biết tình hình bây giờ thế nào, ai đang làm hoàng đế. Có lẽ sau này, hắn nên tìm hiểu xem sao.
Kiều Triều nhìn thoáng qua bụng của Chân Nguyệt trong bóng tối, trong lòng suy nghĩ muôn vàn chuyện, nhưng cuối cùng lại nghĩ đến việc làm sao để có thể được ăn thịt nhiều hơn trong tương lai.
Sáng hôm sau, Kiều Triều thức dậy từ sớm, lúc này Chân Nguyệt vẫn chưa tỉnh. Kiều Triều cẩn thận rời giường, ra ngoài rửa mặt.
Lúc này, Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị cũng đã dậy, Tiền thị cũng tỉnh và chuẩn bị vào bếp làm bữa sáng.
Kiều Trần thị nói: “Lão đại, sao con không nghỉ ngơi thêm? Lát nữa chúng ta ra đồng làm việc là được, con cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày, tiện thể trông nom Chân thị.” Dù sao lão đại nhà bà cũng đã vất vả làm việc ngoài suốt nửa tháng, lại còn mang về được nhiều tiền như vậy, nên nghỉ ngơi một chút cũng phải.
Kiều Triều không từ chối, nhưng trong đầu hắn lại nghĩ đến việc lát nữa sẽ vào núi xem xét. Quanh thôn Đại Nam có vài ngọn núi lớn, đôi khi còn có lợn rừng xuống phá hoại đồng ruộng, vì thế trưởng thôn thỉnh thoảng sẽ tổ chức dân làng chống lại lợn rừng.
Kiều Triều muốn vào núi xem có gì ăn được không. Hôm qua hắn đã nhìn quanh nhà, ngoài việc nuôi hai con gà đẻ trứng và mấy mẫu đất cằn cỗi, sau nhà trồng ít rau xanh, thì cả gia đình mười người chỉ trông chờ vào những thứ đó.
Ngôi nhà của họ là nhà đất, mái lợp bằng cỏ tranh, nếu gặp gió lớn hay mưa to thì dễ dàng bị tốc mái. Trong ký ức của hắn, mỗi lần trời mưa lớn, nhà cửa đều bị dột nước.
Nước sinh hoạt phải đi gánh từ sông về. Khi Kiều Triều không có ở nhà, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị thường thay phiên nhau đi gánh nước.
Nhìn vào lu nước chỉ còn một nửa, Kiều Triều liền xách thùng gỗ đi: “Ta đi gánh nước về.”
Kiều Trần thị còn chưa kịp nói gì thì hắn đã đi mất dạng.
Trên đường gánh nước về, Kiều Triều tình cờ gặp Lâm Thạch. Hắn liền nhe răng cười và giơ nắm đấm lên, khiến Lâm Thạch hoảng sợ, bỏ chạy ngay lập tức.
Kiều Triều hừ một tiếng rồi tiếp tục gánh nước về.
Lúc này Kiều Triều mới tỉnh lại: “Có chuyện gì sao?”
Chân Nguyệt nói: “Thắp đèn, rồi đi lấy nước ấm.”
Kiều Triều hít một hơi sâu, đứng dậy đi ra ngoài: “Được rồi.” Hắn cầm gậy đánh lửa quay lại thắp đèn, sau đó đi vào bếp lấy một chậu nước ấm.
Chân Nguyệt nhìn chậu nước ấm mà nhíu mày: “Huynh có sờ thử nước hay chưa?”
Kiều Triều ngạc nhiên: “Gì cơ?”
Chân Nguyệt bực bội: “Huynh định làm ta bỏng chết à?”
Kiều Triều im lặng nhìn chậu nước... Rồi hắn lại đi lấy thêm nước lạnh để pha vào...
Sau đó, hắn bị sai đi lấy lược, đợi nước sôi, và nhiều việc vặt khác.
Khi Chân Nguyệt nằm xuống giường, Kiều Triều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới có thể rửa mặt, nhưng không tắm được, chỉ lấy ít nước lau qua rồi lên giường.
Giường không lớn, Chân Nguyệt nằm sát vào bên trong, còn Kiều Triều nằm sát mép ngoài. Tuy nhiên, Chân Nguyệt mệt mỏi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ còn Kiều Triều trằn trọc mãi không ngủ được.
Hắn, một vị hoàng đế, sao lại lưu lạc đến mức này?
Đúng vậy, trước khi trọng sinh vào thân thể này, hắn là một vị hoàng đế. Từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như một hoàng đế, ăn mặc đều là thứ tốt nhất. Dù sau này có xuất chinh cùng binh sĩ, thì cuộc sống của hắn vẫn tốt hơn hiện tại nhiều.
Hắn đã chết như thế nào? Hắn mệt đến chết. Loạn trong giặc ngoài, quốc gia thì nghèo đói, hắn muốn trở thành một vị hoàng đế được ghi danh thiên cổ, nhưng chưa đầy 30 tuổi đã kiệt sức mà chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì đất nước, hắn thậm chí không có lấy một người thê tử, càng không nói đến con cái. Không ngờ sau khi chết, hắn lại xuyên đến thân thể này, có vợ có con, dù đứa con vẫn còn trong bụng mẹ nó.
Hắn tự hỏi, sau khi mình chết, đất nước đã ra sao? Trước khi chết, hắn đã chuẩn bị người thừa kế, nhưng không biết tình hình bây giờ thế nào, ai đang làm hoàng đế. Có lẽ sau này, hắn nên tìm hiểu xem sao.
Kiều Triều nhìn thoáng qua bụng của Chân Nguyệt trong bóng tối, trong lòng suy nghĩ muôn vàn chuyện, nhưng cuối cùng lại nghĩ đến việc làm sao để có thể được ăn thịt nhiều hơn trong tương lai.
Sáng hôm sau, Kiều Triều thức dậy từ sớm, lúc này Chân Nguyệt vẫn chưa tỉnh. Kiều Triều cẩn thận rời giường, ra ngoài rửa mặt.
Lúc này, Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị cũng đã dậy, Tiền thị cũng tỉnh và chuẩn bị vào bếp làm bữa sáng.
Kiều Trần thị nói: “Lão đại, sao con không nghỉ ngơi thêm? Lát nữa chúng ta ra đồng làm việc là được, con cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày, tiện thể trông nom Chân thị.” Dù sao lão đại nhà bà cũng đã vất vả làm việc ngoài suốt nửa tháng, lại còn mang về được nhiều tiền như vậy, nên nghỉ ngơi một chút cũng phải.
Kiều Triều không từ chối, nhưng trong đầu hắn lại nghĩ đến việc lát nữa sẽ vào núi xem xét. Quanh thôn Đại Nam có vài ngọn núi lớn, đôi khi còn có lợn rừng xuống phá hoại đồng ruộng, vì thế trưởng thôn thỉnh thoảng sẽ tổ chức dân làng chống lại lợn rừng.
Kiều Triều muốn vào núi xem có gì ăn được không. Hôm qua hắn đã nhìn quanh nhà, ngoài việc nuôi hai con gà đẻ trứng và mấy mẫu đất cằn cỗi, sau nhà trồng ít rau xanh, thì cả gia đình mười người chỉ trông chờ vào những thứ đó.
Ngôi nhà của họ là nhà đất, mái lợp bằng cỏ tranh, nếu gặp gió lớn hay mưa to thì dễ dàng bị tốc mái. Trong ký ức của hắn, mỗi lần trời mưa lớn, nhà cửa đều bị dột nước.
Nước sinh hoạt phải đi gánh từ sông về. Khi Kiều Triều không có ở nhà, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị thường thay phiên nhau đi gánh nước.
Nhìn vào lu nước chỉ còn một nửa, Kiều Triều liền xách thùng gỗ đi: “Ta đi gánh nước về.”
Kiều Trần thị còn chưa kịp nói gì thì hắn đã đi mất dạng.
Trên đường gánh nước về, Kiều Triều tình cờ gặp Lâm Thạch. Hắn liền nhe răng cười và giơ nắm đấm lên, khiến Lâm Thạch hoảng sợ, bỏ chạy ngay lập tức.
Kiều Triều hừ một tiếng rồi tiếp tục gánh nước về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro