Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 146
Điềm Cao Miêu Miêu
2025-04-02 13:16:03
Vu Phương cầm bánh ú về nhà, nhìn thấy con gái mình lại đang cắn móng tay thì không kiềm chế được đánh con gái một cái.“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, sao con lại không chịu bỏ cái thói ấy hả?”Đứa bé bị đánh choáng váng, nức nở muốn khóc.“Khóc cái gì mà khóc? Con còn dám khóc nữa hả!”Mẹ cô ta từ trong bếp đi ra khuyên bảo:“Sao con lại đánh con bé vậy chứ? Con cứ quát tháo như vậy thì sao con bé hiểu được, con phải kiên nhẫn dạy dỗ nó chứ.”Vu Phương ném bánh ú lên bàn rồi nói:“Mẹ, con mệt rồi. Hay là mẹ trả con bé lại cho ba nó đi? Bây giờ con bé chỉ là vật cản đường con thôi.”***Tống Thời Hạ cúi đầu ăn mì, hai đứa nhỏ xung quanh cũng ngoan ngoãn học theo, cúi đầu hút mì sồn sột.Hàn Dung liếc mắt ra hiệu với con gái lớn của mình:Con xem, Tiểu Tống làm gì thì hai đứa nhỏ này cũng sẽ bắt chước theo. Ăn sạch củ cải cắt nhỏ với giá đỗ mà lúc trước bọn chúng ghét luôn rồi kìa.Quý Nhiễm thấy vậy thì hâm mộ vô cùng.Trước đây Quý Dương với Quý Nguyên thỉnh thoảng sẽ ở tạm trong nhà cô ấy, cứ nghĩ đến việc cho hai đứa nhỏ này ăn là cô ấy đã thấy đau đầu rồi. Bọn chúng vừa bướng bỉnh vừa kén ăn, có đôi khi thà nhịn đói còn hơn là động vào mấy món ăn mà bọn nhóc không thích.Kết quả, vừa có mẹ mới, không cần răn đe gì thì đã bỏ luôn cái thói kén ăn. Quý Nhiễm bỗng cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, chỉ muốn đánh hai nhóc này một trận.Tống Thời Hạ đột nhiên ngẩng đầu: “Mẹ, món thịt xé sốt Bắc Kinh mẹ làm ngon quá!”Hai đôi mắt mơ hồ như có như không nhìn chằm chằm cô, cứ như muốn đ.â.m thủng vài lỗ trên người cô vậy.Hàn Dung vui vẻ hớn hở chia sẻ bí quyết:“Làm món này phải dùng thịt thăn là ngon nhất, thịt thăn thường sẽ mềm, cũng ngon hơn. Thành phần quan trọng thứ hai là tương phải ngon.Cái này là công thức độc quyền mà mẹ mua được từ một người bạn cũ đó, vị ngọt mặn vừa phải, mùi hương cũng đậm đà. Mấy quán ăn bán không giống với hương vị chúng ta tự làm đâu.”Tống Thời Hạ ăn ngon lành, trong lòng âm thầm ghi nhớ công thức.Vốn dĩ cô chỉ muốn ăn vài đũa, nhưng món thịt sốt Bắc Kinh này thực sự quá ngon.Quý Học Nhai cuối cùng cũng được ăn món bánh ú nhân thịt mà ông ấy luôn mong đợi, hài lòng nheo mắt lại.“Ngon, thơm mà lại không ngấy. Mềm, dẻo, thơm.”Chỉ phụ nữ mới thích bánh ú nhân ngọt thôi, đàn ông thì phải ăn thịt chứ.Quý Học Nhai ăn một hơi hai cái bánh ú nhân thịt, no đến mức không thể ăn thêm cái gì khác.“Để phần bánh ú lại cho tôi nhé. Ngày mai tôi sẽ ăn chúng thay bữa sáng.”Hàn Dung cười nhạo ông ấy, làm như chưa từng ăn cái gì ngon vậy.Tổng cộng chỉ có hai mươi cái bánh ú thịt, mỗi người một cái, còn lại đều bị ông ấy giành hết.Quý Học Nhai nhao nhao như một đứa trẻ, nói cùng lắm thì buổi tối sẽ không ăn Toàn Tụ Đức nữa, nhưng phải để phần bánh ú lại cho ông ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro