Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Trong Truyện Niên Đại Văn
Thiên Vị
Quan Oánh Oánh
2024-06-30 20:54:02
Edit : Gấu béo
Uống xong nước đường đỏ ngọt ngào, cô cảm thấy cơ thể khỏe hơn nhiều, Nhạc Di khẽ liếm môi, lần đầu tiên biết được nước đường đỏ còn có vị rất thơm ngon.
Với quan hệ là người một nhà với nhau, cha mẹ cùng hai đứa con mặc dù chỉ uống vài hớp lớn nước đường đỏ, nhưng cả nhà đều vui vẻ ở bên nhau ,bầu không khí rất ấm áp.
Nhạc Di nhìn cha mẹ của cô ,rồi lại quay qua nhìn em trai mình đang nét mặt hớn hở, trên mặt cô cũng nở một nụ cười vui vẻ.
Ở những thập niên vẫn còn quan niệm trọng nam khinh nữ này, vợ chồng Nhạc Quốc Vinh đối xử với các con mình rất công bằng chứ không hề phân biệt nam nữ ,điều này quả thật rất hiếm thấy, chỉ cần vậy thôi dù chỉ là ăn một chén cơm, cùng nhau uống một ly nước thôi cũng đủ khiến Nhạc Di vô cùng hài lòng.
Vị Bác sĩ nhìn gia đình này với ánh mắt bất lực, lần nào cũng đòi uống nước đường , ghét bỏ nói: "Uống xong rồi thì đi về đi ."
Nếu không phải vì Nhạc Quốc Vinh đã từng đưa cho ông hai củ khoai lang trong trận thiên tai kéo dài ba năm trước , nhờ đó mới cứu được mạng con trai ông thì ông cũng lười giúp đỡ che giấu.
Nhạc Quốc Vinh nghe vậy lập tức nằm xuống giường bệnh giả chết , sắc mặt yếu ớt, nhìn cứ y như người bệnh thật, tỏ vẻ mình vẫn còn chưa khỏe đâu nên chưa về được.
Ngô Tiểu Thanh nhìn ngoài đường, trời đã tối lắm rồi, giờ này bình thường mọi người cũng ăn bữa tối xong cả rồi, "Không biết bữa tối nay ăn gì, mẹ chắc đã chừa lại đồ ăn nhỉ.
Vừa nghe vợ nói xong , Nhạc Quốc Vinh vừa mới giả bệnh tiếp ngồi bật dậy, hai mắt sáng ngời: "Người là sắt cơm là thép, chuyện gì cũng phải ăn thì mới tính tiếp được, đi chúng ta về nhà ăn cơm"
Ngô Tiểu Thanh lập tức đỡ vai Nhạc Quốc Vinh rồi dìu ông về nhà, hai vợ chồng phối hợp rất ăn ý, khi gặp người trong thôn, thì giải thích là do ông bị kiệt sức khi làm việc nên bác sĩ yêu cầu ông về nhà nằm tĩnh dưỡng.
Chuyện này truyền khắp nơi, chẳng mấy chốc mà khắp cả thôn đều biết, Nhạc Di nắm tay em trai chậm rãi đi theo sau , khóe miệng không khỏi cong lên một chút.
Nhạc Gia chỉ có bốn gian nhà gạch tồi tàn nằm sát nhau , bà Nhạc ở một gian chia ra hai khu, một bên để ngủ một bên làm phòng bếp, mỗi đứa con trong nhà chia một gian phòng trống, Phía trước còn có thêm một căn bếp nhỏ.
Là chủ gia đình nên bà Nhạc là người quản lý mọi việc trong nhà, là người sẽ ra quyết định về việc ăn uống hàng ngày.
Tất cả tiền bạc đều được giao hết cho bà giữ, không được giữ tiền riêng, cho dù con trai cả có làm đội trưởng đi chăng nữa cũng phải nghe lời bà, bà chính là người tính tình mạnh mẽ như vậy đấy.
Bình thường sẽ do ba cô con dâu thay phiên nhau nấu nướng, chăm lo chuyện bếp núc, nhưng khi đến mùa ruộng đồng bận rộn nhiều việc , bà Nhạc sẽ đích thân xuống bếp chuẩn bị cơm ăn, thức uống cho cả một đại gia đình.
Hôm nay trúng ngay vụ thu hoạch công việc lại nặng, vì để bổ sung năng lượng cho con cháu, bà đặc biệt lấy ra loại gạo ngon mà ngày thường bà còn không nỡ ăn để nấu, lấy thêm vài củ khoai lang, rửa sạch, gọt sạch vỏ rồi cắt nhỏ ra bỏ vào nấu chín với gạo. Một lúc sau là đã có ngay một nồi cơm khoai lang nóng hổi thơm phức.
Rồi lại hấp thêm một nồi bánh ngô hấp, rau xanh xào, dưa chuột bóp chua, đều là những món ăn ngày thường hay ăn.
Hôm nay bà còn đặc biệt mua hai miếng đậu phụ về , nấu một nồi canh đậu phụ rau xanh với trứng, trứng gà được đánh lên nấu chín thì sẽ nổi trên mặt súp trông rất hấp dẫn.
Trong lúc nồi canh đang được nấu, Nhạc Xuân Mai bước vào rồi nói: "Bà nội , để cháu nấu phụ bà , bà nội vất vả rồi."
Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh đèn Nhạc Xuân Mai tay cầm cái muôi, đổ ít nước vào chậu, rửa mặt cho sạch sẽ, chăm chút đôi bàn tay rồi bôi thêm một lớp dầu dưỡng lên tay.
Dù bay giờ trên người cô ta chỉ mặc bộ quần áo có vài vết vá lại, nhưng trên khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười, nói năng uyển chuyển,nhẹ nhàng,nhìn rất gọn gàng sạch sẽ cộng thêm có làn da trắng trẻo nên nhìn cô ta không hề giống như cô gái nông thôn chút nào.
Trong nhà cũng chỉ có một Nhạc Xuân Mai mới được phép dùng dầu dưỡng để thoa tay, đây đều là do bà Nhạc ưu tiên mua cho cháu gái cưng.
Bà Nhạc quay sang nhìn đứa cháu gái yêu quý của mình, bà nheo đôi mắt cười: "Cháu vẫn là ngoan nhất."
Bà Nhạc lại nhanh chóng đưa bát canh đậu phụ trứng gà cho cháu gái, đặc biệt còn múc thêm nhiều váng trứng và đậu phụ . Nhạc Xuân Mai thấy không quá nóng nên đưa tay uống liền một mạch hết chén canh ,thậm chí không để thừa một chút nào.
Uống xong rồi, cô ta chưa hết thèm liếm liếm môi: "Thật ngon, bà nội , tay nghề của bà nội là tuyệt nhất."
Ở thời này chỉ có khách tới nhà mới đi mua một miếng đậu hũ về đãi khách , chứ bình thường ít nhà nào mua nổi.
Người trên tỉnh thành muốn ăn đậu phụ còn phải có phiếu mới mua được.
Bà Nhạc vẻ mặt buồn bã, đâu phải là do bà nấu ngon đến như vậy, rõ ràng là do lâu rồi mới được ăn.
Bà không biết chỗ nào lấy ra một quả trứng gà đưa cho cô ta bảo : "Ăn đi, cho cháu ăn để bồi bổ cơ thể. Hôm nay chắc là mệt lắm phải không? Bà đã bảo cháu ở nhà phụ bà nấu ăn rồi."
Bà ngày thường đều không muốn cho cháu gái xuống ruộng , cháu gái cũng mười bốn tuổi rồi,vài năm nữa sẽ lấy chồng, cần phải chăm sóc da dẻ thật tốt.
Bà cũng dự định gả cháu gái vào trong tỉnh thành để cô bé có thể sống sung sướng như người trong tỉnh để sau này còn nở mày nở mặt với người ta.
Nhưng cháu gái nhất quyết không đồng ý, còn nói không được đem việc này nói ra ngoài, không được để người khác nắm được điểm yếu, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của cha mình là đội trưởng, nhất định phải làm gương cho thôn.
Thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện .
Hai mắt Nhạc Xuân Mai sáng lên, thỉnh thoảng có thể được bà cho ăn một quả trứng gà nhưng vẫn rất thèm, khi lột vỏ trứng xong cô cũng không ăn liền mà cắt làm hai nửa, cố ý đút một nửa quả trứng vào miệng bà Nhạc. Lâu rồi bà mới được ăn trứng vị vẫn thơm ngon hiếm có khiến lòng bà mềm nhũn như được rót mật.
"Xuân Mai, cháu ăn nhanh đi, đừng để người khác nhìn thấy."
Mọi người đều nói bà quá nuông chiều cháu gái lớn, nếu cháu gái của bà đã hiếu thảo với bà như vậy thì làm sao bà có thể không cưng chiều cho được.
Thật ra , bà vẫn thường lén lút cho Nhạc Xuân Mai và cháu trai trong nhà một ít thức ăn ngon để bồi bổ cơ thể, nhưng nếu mấy người trong nhà biết được, nhất định sẽ không vui .
Nhạc Xuân Mai cầm nửa quả trứng trong tay , vẻ mặt có chút lo lắng: “ Nhưng mà làm vậy không tốt đâu bà ơi, chúng ta là người một nhà vẫn nên để dành cho mọi người cùng ăn với nhau chứ ạ.”
Bà Nhạc luôn thích một đứa trẻ hiểu lễ nghĩa và biết nhớ tới người nhà như đứa cháu gái này:, "Cháu cái gì cũng giỏi, chỉ là quá tốt bụng".
Hết chương 3: .
Uống xong nước đường đỏ ngọt ngào, cô cảm thấy cơ thể khỏe hơn nhiều, Nhạc Di khẽ liếm môi, lần đầu tiên biết được nước đường đỏ còn có vị rất thơm ngon.
Với quan hệ là người một nhà với nhau, cha mẹ cùng hai đứa con mặc dù chỉ uống vài hớp lớn nước đường đỏ, nhưng cả nhà đều vui vẻ ở bên nhau ,bầu không khí rất ấm áp.
Nhạc Di nhìn cha mẹ của cô ,rồi lại quay qua nhìn em trai mình đang nét mặt hớn hở, trên mặt cô cũng nở một nụ cười vui vẻ.
Ở những thập niên vẫn còn quan niệm trọng nam khinh nữ này, vợ chồng Nhạc Quốc Vinh đối xử với các con mình rất công bằng chứ không hề phân biệt nam nữ ,điều này quả thật rất hiếm thấy, chỉ cần vậy thôi dù chỉ là ăn một chén cơm, cùng nhau uống một ly nước thôi cũng đủ khiến Nhạc Di vô cùng hài lòng.
Vị Bác sĩ nhìn gia đình này với ánh mắt bất lực, lần nào cũng đòi uống nước đường , ghét bỏ nói: "Uống xong rồi thì đi về đi ."
Nếu không phải vì Nhạc Quốc Vinh đã từng đưa cho ông hai củ khoai lang trong trận thiên tai kéo dài ba năm trước , nhờ đó mới cứu được mạng con trai ông thì ông cũng lười giúp đỡ che giấu.
Nhạc Quốc Vinh nghe vậy lập tức nằm xuống giường bệnh giả chết , sắc mặt yếu ớt, nhìn cứ y như người bệnh thật, tỏ vẻ mình vẫn còn chưa khỏe đâu nên chưa về được.
Ngô Tiểu Thanh nhìn ngoài đường, trời đã tối lắm rồi, giờ này bình thường mọi người cũng ăn bữa tối xong cả rồi, "Không biết bữa tối nay ăn gì, mẹ chắc đã chừa lại đồ ăn nhỉ.
Vừa nghe vợ nói xong , Nhạc Quốc Vinh vừa mới giả bệnh tiếp ngồi bật dậy, hai mắt sáng ngời: "Người là sắt cơm là thép, chuyện gì cũng phải ăn thì mới tính tiếp được, đi chúng ta về nhà ăn cơm"
Ngô Tiểu Thanh lập tức đỡ vai Nhạc Quốc Vinh rồi dìu ông về nhà, hai vợ chồng phối hợp rất ăn ý, khi gặp người trong thôn, thì giải thích là do ông bị kiệt sức khi làm việc nên bác sĩ yêu cầu ông về nhà nằm tĩnh dưỡng.
Chuyện này truyền khắp nơi, chẳng mấy chốc mà khắp cả thôn đều biết, Nhạc Di nắm tay em trai chậm rãi đi theo sau , khóe miệng không khỏi cong lên một chút.
Nhạc Gia chỉ có bốn gian nhà gạch tồi tàn nằm sát nhau , bà Nhạc ở một gian chia ra hai khu, một bên để ngủ một bên làm phòng bếp, mỗi đứa con trong nhà chia một gian phòng trống, Phía trước còn có thêm một căn bếp nhỏ.
Là chủ gia đình nên bà Nhạc là người quản lý mọi việc trong nhà, là người sẽ ra quyết định về việc ăn uống hàng ngày.
Tất cả tiền bạc đều được giao hết cho bà giữ, không được giữ tiền riêng, cho dù con trai cả có làm đội trưởng đi chăng nữa cũng phải nghe lời bà, bà chính là người tính tình mạnh mẽ như vậy đấy.
Bình thường sẽ do ba cô con dâu thay phiên nhau nấu nướng, chăm lo chuyện bếp núc, nhưng khi đến mùa ruộng đồng bận rộn nhiều việc , bà Nhạc sẽ đích thân xuống bếp chuẩn bị cơm ăn, thức uống cho cả một đại gia đình.
Hôm nay trúng ngay vụ thu hoạch công việc lại nặng, vì để bổ sung năng lượng cho con cháu, bà đặc biệt lấy ra loại gạo ngon mà ngày thường bà còn không nỡ ăn để nấu, lấy thêm vài củ khoai lang, rửa sạch, gọt sạch vỏ rồi cắt nhỏ ra bỏ vào nấu chín với gạo. Một lúc sau là đã có ngay một nồi cơm khoai lang nóng hổi thơm phức.
Rồi lại hấp thêm một nồi bánh ngô hấp, rau xanh xào, dưa chuột bóp chua, đều là những món ăn ngày thường hay ăn.
Hôm nay bà còn đặc biệt mua hai miếng đậu phụ về , nấu một nồi canh đậu phụ rau xanh với trứng, trứng gà được đánh lên nấu chín thì sẽ nổi trên mặt súp trông rất hấp dẫn.
Trong lúc nồi canh đang được nấu, Nhạc Xuân Mai bước vào rồi nói: "Bà nội , để cháu nấu phụ bà , bà nội vất vả rồi."
Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh đèn Nhạc Xuân Mai tay cầm cái muôi, đổ ít nước vào chậu, rửa mặt cho sạch sẽ, chăm chút đôi bàn tay rồi bôi thêm một lớp dầu dưỡng lên tay.
Dù bay giờ trên người cô ta chỉ mặc bộ quần áo có vài vết vá lại, nhưng trên khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười, nói năng uyển chuyển,nhẹ nhàng,nhìn rất gọn gàng sạch sẽ cộng thêm có làn da trắng trẻo nên nhìn cô ta không hề giống như cô gái nông thôn chút nào.
Trong nhà cũng chỉ có một Nhạc Xuân Mai mới được phép dùng dầu dưỡng để thoa tay, đây đều là do bà Nhạc ưu tiên mua cho cháu gái cưng.
Bà Nhạc quay sang nhìn đứa cháu gái yêu quý của mình, bà nheo đôi mắt cười: "Cháu vẫn là ngoan nhất."
Bà Nhạc lại nhanh chóng đưa bát canh đậu phụ trứng gà cho cháu gái, đặc biệt còn múc thêm nhiều váng trứng và đậu phụ . Nhạc Xuân Mai thấy không quá nóng nên đưa tay uống liền một mạch hết chén canh ,thậm chí không để thừa một chút nào.
Uống xong rồi, cô ta chưa hết thèm liếm liếm môi: "Thật ngon, bà nội , tay nghề của bà nội là tuyệt nhất."
Ở thời này chỉ có khách tới nhà mới đi mua một miếng đậu hũ về đãi khách , chứ bình thường ít nhà nào mua nổi.
Người trên tỉnh thành muốn ăn đậu phụ còn phải có phiếu mới mua được.
Bà Nhạc vẻ mặt buồn bã, đâu phải là do bà nấu ngon đến như vậy, rõ ràng là do lâu rồi mới được ăn.
Bà không biết chỗ nào lấy ra một quả trứng gà đưa cho cô ta bảo : "Ăn đi, cho cháu ăn để bồi bổ cơ thể. Hôm nay chắc là mệt lắm phải không? Bà đã bảo cháu ở nhà phụ bà nấu ăn rồi."
Bà ngày thường đều không muốn cho cháu gái xuống ruộng , cháu gái cũng mười bốn tuổi rồi,vài năm nữa sẽ lấy chồng, cần phải chăm sóc da dẻ thật tốt.
Bà cũng dự định gả cháu gái vào trong tỉnh thành để cô bé có thể sống sung sướng như người trong tỉnh để sau này còn nở mày nở mặt với người ta.
Nhưng cháu gái nhất quyết không đồng ý, còn nói không được đem việc này nói ra ngoài, không được để người khác nắm được điểm yếu, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của cha mình là đội trưởng, nhất định phải làm gương cho thôn.
Thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện .
Hai mắt Nhạc Xuân Mai sáng lên, thỉnh thoảng có thể được bà cho ăn một quả trứng gà nhưng vẫn rất thèm, khi lột vỏ trứng xong cô cũng không ăn liền mà cắt làm hai nửa, cố ý đút một nửa quả trứng vào miệng bà Nhạc. Lâu rồi bà mới được ăn trứng vị vẫn thơm ngon hiếm có khiến lòng bà mềm nhũn như được rót mật.
"Xuân Mai, cháu ăn nhanh đi, đừng để người khác nhìn thấy."
Mọi người đều nói bà quá nuông chiều cháu gái lớn, nếu cháu gái của bà đã hiếu thảo với bà như vậy thì làm sao bà có thể không cưng chiều cho được.
Thật ra , bà vẫn thường lén lút cho Nhạc Xuân Mai và cháu trai trong nhà một ít thức ăn ngon để bồi bổ cơ thể, nhưng nếu mấy người trong nhà biết được, nhất định sẽ không vui .
Nhạc Xuân Mai cầm nửa quả trứng trong tay , vẻ mặt có chút lo lắng: “ Nhưng mà làm vậy không tốt đâu bà ơi, chúng ta là người một nhà vẫn nên để dành cho mọi người cùng ăn với nhau chứ ạ.”
Bà Nhạc luôn thích một đứa trẻ hiểu lễ nghĩa và biết nhớ tới người nhà như đứa cháu gái này:, "Cháu cái gì cũng giỏi, chỉ là quá tốt bụng".
Hết chương 3: .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro