Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Nữ Chính Muốn C...
Lương Phong Hữu Ý
2024-11-19 01:35:21
Vì sao khi nàng ta sắp rời đi, trái lại bị phát hiện?
Hơn nữa…
Nàng ta sờ vết thương chỗ cẳng chân mình, phía trên có dấu vết màu đỏ sậm.
Là bị ám khí gì đó làm bị thương.
Nàng ta cảm thấy lúc ấy sau lưng nàng ta còn có người, vì khiến nàng ta bị lộ cố ý ra tay, do đó mượn tay giặc cỏ giết nàng ta.
Nhưng sẽ là ai chứ?
Hạ gia bọn họ chỉ là quan ngũ phẩm, thường ngày nàng ta càng không ra cổng trước không bước cổng trong, căn bản không có khả năng đắc tội với người ta.
Chẳng lẽ là…
Diệp Khanh Oản!
Đúng vậy, gần đây nàng ta chỉ có ân oán với mình Diệp Khanh Oản.
Lúc ấy ở tướng phủ, Diệp Khanh Oản muốn giết nàng ta trước mặt bao nhiêu người, có thể thấy cô nóng lòng muốn giết mình thế nào.
Nhưng sao cô biết mình ra khỏi thành?
Hay là cô theo dõi mình, hay là cô và đám giặc cỏ kia là cùng một phe?
“Tuyết Kiến muội muội.” Hạ Vũ mở cửa sổ tiến vào: “Có phải hôm nay muội ra khỏi thành hay không?”
Hạ Tuyết Kiến sửng sốt một lát: “Sao huynh biết?”
“Ta…” Hạ Vũ muốn nói với nàng ta, là mình đọc sách thấy được, nhưng chuyện này không thể nói ra ngoài, chỉ có thể nói: “Hôm nay ta vừa vặn nhìn thấy muội và cửu vương gia từ ngoài thành trở về.”
Nhắc tới cửu vương gia, nàng ta không nhịn được cười: “Cửu vương gia lại cứu ta một mạng, hắn thật sự là cứu tinh của ta.”
Hạ Vũ không nói chuyện, đưa thuốc cho nàng ta, chuẩn bị trở về.
Đi được nửa vẫn không nhịn được nhắc nhở nàng ta:
“Tối nay thập gia mở tiệc ở phủ cửu vương gia, Diệp tiểu thư cũng sẽ đi, dường như nàng ta muốn làm chút chuyện với cửu vương gia, muội…”
“Làm chuyện gì cơ?”
Hạ Vũ do dự một lát, vẫn nói ra sự thật.
“Cái gì? Vậy mà nàng ta muốn hạ dược cửu vương gia?” Hạ Tuyết Kiến nghe thấy thế, lập tức bật dậy khỏi giường.
Diệp Khanh Oản này, sao không biết xấu hổ như vậy.
“Không được, ta phải cứu cửu vương gia, hắn đã cứu ta nhiều lần, ta tuyệt đối không thể để hắn thua trong thủ đoạn dơ bẩn như vậy.”
“Có lẽ cửu vương gia cũng nguyện ý thì sao?”
“Không có khả năng.” Hạ Tuyết Kiến nói chắc như đinh đóng cột.
Tối đó nàng ta nhìn thấy rất rõ, hắn ta chán ghét Diệp Khanh Oản tới cực hạn.
Hơn nữa hắn ta ba lần bốn lượt cứu mình thoát khỏi nguy nan, đương nhiên trong lòng có nàng ta.
Hạ Vũ nhìn dáng vẻ này của nàng ta, không nhịn được lắc đầu, cũng không biết nói cho nàng ta là đúng hay sai.
Hơn nữa…
Nàng ta sờ vết thương chỗ cẳng chân mình, phía trên có dấu vết màu đỏ sậm.
Là bị ám khí gì đó làm bị thương.
Nàng ta cảm thấy lúc ấy sau lưng nàng ta còn có người, vì khiến nàng ta bị lộ cố ý ra tay, do đó mượn tay giặc cỏ giết nàng ta.
Nhưng sẽ là ai chứ?
Hạ gia bọn họ chỉ là quan ngũ phẩm, thường ngày nàng ta càng không ra cổng trước không bước cổng trong, căn bản không có khả năng đắc tội với người ta.
Chẳng lẽ là…
Diệp Khanh Oản!
Đúng vậy, gần đây nàng ta chỉ có ân oán với mình Diệp Khanh Oản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc ấy ở tướng phủ, Diệp Khanh Oản muốn giết nàng ta trước mặt bao nhiêu người, có thể thấy cô nóng lòng muốn giết mình thế nào.
Nhưng sao cô biết mình ra khỏi thành?
Hay là cô theo dõi mình, hay là cô và đám giặc cỏ kia là cùng một phe?
“Tuyết Kiến muội muội.” Hạ Vũ mở cửa sổ tiến vào: “Có phải hôm nay muội ra khỏi thành hay không?”
Hạ Tuyết Kiến sửng sốt một lát: “Sao huynh biết?”
“Ta…” Hạ Vũ muốn nói với nàng ta, là mình đọc sách thấy được, nhưng chuyện này không thể nói ra ngoài, chỉ có thể nói: “Hôm nay ta vừa vặn nhìn thấy muội và cửu vương gia từ ngoài thành trở về.”
Nhắc tới cửu vương gia, nàng ta không nhịn được cười: “Cửu vương gia lại cứu ta một mạng, hắn thật sự là cứu tinh của ta.”
Hạ Vũ không nói chuyện, đưa thuốc cho nàng ta, chuẩn bị trở về.
Đi được nửa vẫn không nhịn được nhắc nhở nàng ta:
“Tối nay thập gia mở tiệc ở phủ cửu vương gia, Diệp tiểu thư cũng sẽ đi, dường như nàng ta muốn làm chút chuyện với cửu vương gia, muội…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Làm chuyện gì cơ?”
Hạ Vũ do dự một lát, vẫn nói ra sự thật.
“Cái gì? Vậy mà nàng ta muốn hạ dược cửu vương gia?” Hạ Tuyết Kiến nghe thấy thế, lập tức bật dậy khỏi giường.
Diệp Khanh Oản này, sao không biết xấu hổ như vậy.
“Không được, ta phải cứu cửu vương gia, hắn đã cứu ta nhiều lần, ta tuyệt đối không thể để hắn thua trong thủ đoạn dơ bẩn như vậy.”
“Có lẽ cửu vương gia cũng nguyện ý thì sao?”
“Không có khả năng.” Hạ Tuyết Kiến nói chắc như đinh đóng cột.
Tối đó nàng ta nhìn thấy rất rõ, hắn ta chán ghét Diệp Khanh Oản tới cực hạn.
Hơn nữa hắn ta ba lần bốn lượt cứu mình thoát khỏi nguy nan, đương nhiên trong lòng có nàng ta.
Hạ Vũ nhìn dáng vẻ này của nàng ta, không nhịn được lắc đầu, cũng không biết nói cho nàng ta là đúng hay sai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro