Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Nữ Nhân Này, Th...
Lương Phong Hữu Ý
2024-11-19 01:35:21
[Chết cười mất, người bình thường không nên hoài nghi hơn nửa đêm có con ngựa ở đâu ra sao?]
[Còn nữa, rõ ràng là nàng ta có thể tránh được, vì sao cứ phải đợi người đến cứu?]
[Tình tiết tiểu thuyết khoa trương còn giả tạo, không có logic đáng nói.]
Hoàn thành trào phúng, nhưng hệ thống không có bất cứ khen thưởng gì.
Như vậy xem ra, không phải mỗi lần trào phúng đều có khen thưởng, hẳn là mỗi ngày một lần.
Diệp Khanh Oản đóng menu trào phúng, suy nghĩ tình tiết kế tiếp của tiểu thuyết.
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên ngồi bật dậy, dường như cô phát hiện ra một BNG.
Là nữ phụ vật hi sinh, phần diễn của cô không nhiều lắm, thời gian ngoài phần diễn tiểu thuyết không nói rõ, cô nên làm gì đây?
Như vậy có phải nói cô có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần không ảnh hưởng tới manh mối chính của tiểu thuyết là được hay không?
Diệp Khanh Oản nhanh chóng thay nam trang, cất hoàng kim hôm nay cô mới có được, lén chạy ra bên ngoài từ cửa sau.
Một lúc lâu sau đã nằm trên ghế thái sư trong Di Hồng Lâu, bên cạnh đều là oanh oanh yến yến.
Xoa chân, bóp vai, ca hát khiêu vũ, phục vụ nguyên bộ.
“Công tử, ăn nho đi.”
“A…” Diệp Khanh Oản há miệng ăn quả nho đã bóc vỏ, còn véo nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của cô nương hầu hạ mình: “Tiểu bảo bối, thật ngoan.”
Diệp Khanh Oản đang ăn uống, hoàn toàn không biết lúc này Nam Cung Mộ Vân đang đứng trên cầu Xuân Húc, vẻ mặt dữ tợn nặn mấy chữ ra từ kẽ răng.
“Diệp Khanh Oản, ngươi mắng bổn vương mắng rất vui sướng sao?”
Nhìn dòng chữ đang dần nhạt đi, Nam Cung Mộ Vân tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Trước khi đến thư thục, những dòng chữ kỳ lạ này đã xuất hiện.
Nhưng mới đầu hắn ta không để ở trong lòng, còn tưởng là người nào đùa dai, nhưng nội dung của dòng chữ tối nay đều được xác minh rõ ràng, hắn ta không thể không hoài nghi mình thật sự như lời Diệp Khanh Oản nói, chỉ là một nhân vật trong sách.
Đặc biệt là khi tiếp xúc với Diệp Khanh Oản, hắn ta cảm nhận được rõ Diệp Khanh Oản đang diễn kịch.
Tuy diễn là thật, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát sẽ phát hiện tất cả đều thể hiện ở mặt ngoài, căn bản không để ý tới.
Ái mộ của cô đối với mình đều là giả.
Nữ nhân này, thật sự rất đáng giận!
Nam Cung Mộ Vân nghĩ tới đây, bỗng nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng vó ngựa chạy nhanh, ngẩng đầu lên nhìn, một con ngựa hoang bị dọa sợ không biết lao từ đâu ra, đang lao thẳng về phía Hạ Tuyết Kiến.
“Tiểu thư cẩn thận.”
Nha hoàn của nàng ta hoảng sợ kêu to, rõ ràng là lúc này ngựa cách Hạ Tuyết Kiến rất xa, nhưng mà nàng ta cứ đứng như vậy, trơ mắt nhìn ngựa càng ngày càng gần, căn bản không trốn đi.
[Còn nữa, rõ ràng là nàng ta có thể tránh được, vì sao cứ phải đợi người đến cứu?]
[Tình tiết tiểu thuyết khoa trương còn giả tạo, không có logic đáng nói.]
Hoàn thành trào phúng, nhưng hệ thống không có bất cứ khen thưởng gì.
Như vậy xem ra, không phải mỗi lần trào phúng đều có khen thưởng, hẳn là mỗi ngày một lần.
Diệp Khanh Oản đóng menu trào phúng, suy nghĩ tình tiết kế tiếp của tiểu thuyết.
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên ngồi bật dậy, dường như cô phát hiện ra một BNG.
Là nữ phụ vật hi sinh, phần diễn của cô không nhiều lắm, thời gian ngoài phần diễn tiểu thuyết không nói rõ, cô nên làm gì đây?
Như vậy có phải nói cô có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần không ảnh hưởng tới manh mối chính của tiểu thuyết là được hay không?
Diệp Khanh Oản nhanh chóng thay nam trang, cất hoàng kim hôm nay cô mới có được, lén chạy ra bên ngoài từ cửa sau.
Một lúc lâu sau đã nằm trên ghế thái sư trong Di Hồng Lâu, bên cạnh đều là oanh oanh yến yến.
Xoa chân, bóp vai, ca hát khiêu vũ, phục vụ nguyên bộ.
“Công tử, ăn nho đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A…” Diệp Khanh Oản há miệng ăn quả nho đã bóc vỏ, còn véo nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của cô nương hầu hạ mình: “Tiểu bảo bối, thật ngoan.”
Diệp Khanh Oản đang ăn uống, hoàn toàn không biết lúc này Nam Cung Mộ Vân đang đứng trên cầu Xuân Húc, vẻ mặt dữ tợn nặn mấy chữ ra từ kẽ răng.
“Diệp Khanh Oản, ngươi mắng bổn vương mắng rất vui sướng sao?”
Nhìn dòng chữ đang dần nhạt đi, Nam Cung Mộ Vân tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Trước khi đến thư thục, những dòng chữ kỳ lạ này đã xuất hiện.
Nhưng mới đầu hắn ta không để ở trong lòng, còn tưởng là người nào đùa dai, nhưng nội dung của dòng chữ tối nay đều được xác minh rõ ràng, hắn ta không thể không hoài nghi mình thật sự như lời Diệp Khanh Oản nói, chỉ là một nhân vật trong sách.
Đặc biệt là khi tiếp xúc với Diệp Khanh Oản, hắn ta cảm nhận được rõ Diệp Khanh Oản đang diễn kịch.
Tuy diễn là thật, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát sẽ phát hiện tất cả đều thể hiện ở mặt ngoài, căn bản không để ý tới.
Ái mộ của cô đối với mình đều là giả.
Nữ nhân này, thật sự rất đáng giận!
Nam Cung Mộ Vân nghĩ tới đây, bỗng nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng vó ngựa chạy nhanh, ngẩng đầu lên nhìn, một con ngựa hoang bị dọa sợ không biết lao từ đâu ra, đang lao thẳng về phía Hạ Tuyết Kiến.
“Tiểu thư cẩn thận.”
Nha hoàn của nàng ta hoảng sợ kêu to, rõ ràng là lúc này ngựa cách Hạ Tuyết Kiến rất xa, nhưng mà nàng ta cứ đứng như vậy, trơ mắt nhìn ngựa càng ngày càng gần, căn bản không trốn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro