Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Suất Diễn Xem N...
Lương Phong Hữu Ý
2024-11-19 01:35:21
Mà Diệp Khanh Oản thì y như diều đứt dây, bay ngược ra bên ngoài ngã mạnh lên đất, trực tiếp hôn mê.
Cả người Hạ Tuyết Kiến đều choáng váng.
Sao lại thế này?
Sao nàng ta lại bị ngã?
Ta không dùng lực mà?
Hạ Tuyết Kiến không nhịn được nhìn hai tay mình, lẩm bẩm nói:
“Chẳng lẽ ta cũng có nội lực, nhưng mà bản thân ta vẫn luôn không biết?”
Diệp Khanh Oản nghe thấy thế, suýt nữa trợn trắng mắt.
Không, ngươi không có nội lực, tất cả đều là bản tiểu thư diễn tốt.
Nhưng mà cô đã hôn mê, suất diễn xem như đóng máy, chuyện sau đó không có một chút liên quan tới cô.
Phù…
Nguy hiểm thật, trận diễn này suýt nữa bị đập nát.
Hai vai chính này, quá khó hầu hạ.
Vừa trào phúng, vừa lén nhét thuốc ngủ vào trong miệng, ngủ một giấc đi, một giấc tỉnh dậy cô chính là dâm phụ mỗi người của Đại Vũ đều nhỉ phổ.
Sau đó cô thuận lợi hắc hóa, mở ra hằng ngày ngược nam nữ chính.
Oa, nghĩ thôi đều cảm thấy vui vẻ, cô đã có chút không đợi nổi.
Hạ Tuyết Kiến mãi mà mới kịp phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên đỡ Nam Cung Mộ Vân.
“Cửu vương gia, ngươi không sao chứ?”
Nhưng không ngờ tới Nam Cung Mộ Vân nhẹ nhàng né tránh, thản nhiên đứng dậy, tinh thần phấn chấn không giống như trúng độc.
“Ta không sao.”
Giọng điệu lạnh nhạt khiến nàng ta có chút không biết phải làm sao, nếu không phải Diệp Khanh Oản nằm ở đó, nàng ta hoài nghi người hạ dược là bản thân.
Nếu không sao cửu vương gia lại có vẻ mặt ghét bỏ, giống như nàng ta phá hỏng chuyện tốt của hắn ta?
Diệp Khanh Oản đang giả vờ hôn mê: ???
Không thích hợp, lúc này hai người nên khí thế ngất trời mới đúng, sao lạnh như băng như vậy?
Thuốc của ta thì sao, không phải là hạ uổng phí sao?
“Cửu vương gia, ta…”
Hạ Tuyết Kiến còn muốn hòa hoãn một chút, nhưng bị Nam Cung Mộ Vân không chút lưu tình cắt ngang:
“Hạ tiểu thư không có việc gì thì đi về trước đi.”
Diệp Khanh Oản: Ách…
Như vậy đã trở về sao?
Ta hôn mê uổng phí à?
Đừng như vậy chứ, các ngươi không khí thế ngất trời một trận, kế tiếp ta không thể phát triển tiếp.
Hạ Tuyết Kiến ngươi mau giữ chặt hắn ta, giữ chặt hắn ta đi, hiện giờ là lúc tốt nhất để ngươi bày ra vòng sáng nữ chính, ngươi hành động đi mà.
Nam Cung Mộ Vân lập tức đi qua bế Diệp Khanh Oản giả vờ hôn mê trên đất lên, nhìn thấy bả vai lộ ra của cô, suy nghĩ bay xa.
Chỉ còn thiếu chút nữa, quả nhiên là Hạ Tuyết Kiến làm gì cũng không được, là người phá rối nhất, phá hỏng chuyện tốt của hắn ta.
Sớm biết thế lúc ấy đã không cứu nàng ta ở vùng ngoại ô.
Mãi đến khi bọn họ rời đi, Hạ Tuyết Kiến cũng không nói gì.
Cả người Hạ Tuyết Kiến đều choáng váng.
Sao lại thế này?
Sao nàng ta lại bị ngã?
Ta không dùng lực mà?
Hạ Tuyết Kiến không nhịn được nhìn hai tay mình, lẩm bẩm nói:
“Chẳng lẽ ta cũng có nội lực, nhưng mà bản thân ta vẫn luôn không biết?”
Diệp Khanh Oản nghe thấy thế, suýt nữa trợn trắng mắt.
Không, ngươi không có nội lực, tất cả đều là bản tiểu thư diễn tốt.
Nhưng mà cô đã hôn mê, suất diễn xem như đóng máy, chuyện sau đó không có một chút liên quan tới cô.
Phù…
Nguy hiểm thật, trận diễn này suýt nữa bị đập nát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai vai chính này, quá khó hầu hạ.
Vừa trào phúng, vừa lén nhét thuốc ngủ vào trong miệng, ngủ một giấc đi, một giấc tỉnh dậy cô chính là dâm phụ mỗi người của Đại Vũ đều nhỉ phổ.
Sau đó cô thuận lợi hắc hóa, mở ra hằng ngày ngược nam nữ chính.
Oa, nghĩ thôi đều cảm thấy vui vẻ, cô đã có chút không đợi nổi.
Hạ Tuyết Kiến mãi mà mới kịp phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên đỡ Nam Cung Mộ Vân.
“Cửu vương gia, ngươi không sao chứ?”
Nhưng không ngờ tới Nam Cung Mộ Vân nhẹ nhàng né tránh, thản nhiên đứng dậy, tinh thần phấn chấn không giống như trúng độc.
“Ta không sao.”
Giọng điệu lạnh nhạt khiến nàng ta có chút không biết phải làm sao, nếu không phải Diệp Khanh Oản nằm ở đó, nàng ta hoài nghi người hạ dược là bản thân.
Nếu không sao cửu vương gia lại có vẻ mặt ghét bỏ, giống như nàng ta phá hỏng chuyện tốt của hắn ta?
Diệp Khanh Oản đang giả vờ hôn mê: ???
Không thích hợp, lúc này hai người nên khí thế ngất trời mới đúng, sao lạnh như băng như vậy?
Thuốc của ta thì sao, không phải là hạ uổng phí sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cửu vương gia, ta…”
Hạ Tuyết Kiến còn muốn hòa hoãn một chút, nhưng bị Nam Cung Mộ Vân không chút lưu tình cắt ngang:
“Hạ tiểu thư không có việc gì thì đi về trước đi.”
Diệp Khanh Oản: Ách…
Như vậy đã trở về sao?
Ta hôn mê uổng phí à?
Đừng như vậy chứ, các ngươi không khí thế ngất trời một trận, kế tiếp ta không thể phát triển tiếp.
Hạ Tuyết Kiến ngươi mau giữ chặt hắn ta, giữ chặt hắn ta đi, hiện giờ là lúc tốt nhất để ngươi bày ra vòng sáng nữ chính, ngươi hành động đi mà.
Nam Cung Mộ Vân lập tức đi qua bế Diệp Khanh Oản giả vờ hôn mê trên đất lên, nhìn thấy bả vai lộ ra của cô, suy nghĩ bay xa.
Chỉ còn thiếu chút nữa, quả nhiên là Hạ Tuyết Kiến làm gì cũng không được, là người phá rối nhất, phá hỏng chuyện tốt của hắn ta.
Sớm biết thế lúc ấy đã không cứu nàng ta ở vùng ngoại ô.
Mãi đến khi bọn họ rời đi, Hạ Tuyết Kiến cũng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro