Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Tẻ Ngắt!
Lương Phong Hữu Ý
2024-11-19 01:35:21
Quả nhiên hắn ta thấy, đều thấy tất cả.
Xong đời, hoàn toàn xong đời.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Diệp Khanh Oản nhanh chóng suy nghĩ, đang tìm cách cứu chữa lại.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Nam Cung Mộ Vân ngửa đầu lên, “ừng ực” một tiếng uống hết ly trà.
“…”
Diệp Khanh Oản trợn tròn mắt, hắn ta đang làm gì thế?
Biết rõ bị hạ dược còn uống sao?
Phát sốt cháy hỏng đầu à?
Hay là nói hắn ta căn bản không nhìn thấy?
“Ngươi hạ thuốc gì cho ta thế?”
“Hả?” Diệp Khanh Oản mơ hồ.
“Có chút đắng, lần sau thêm ít đường.”
“Hả?” Cằm của Diệp Khanh Oản sắp rớt trên mặt đất.
Thật sự không thể trách cô có biểu cảm như vậy, trong nguyên tác căn bản không có đoạn cốt truyện này.
Hơn nữa thêm đường hay không, đây là trọng điểm sao?
Trọng điểm là ta hạ dược ngươi, vì sao ngươi còn uống?
Ngươi có bệnh sao?
Cốt truyện bình thường hẳn là cô trộm hạ dược, sau đó tránh ở góc thư phòng, đợi hắn ta không biết uống hết nước trà, dược tính phát tác cô nhân cơ hội đi ra câu dẫn hắn ta à.
Nhưng hắn ta giữ lại chút lý trí, ra sức đẩy cô ra ngoài, sau đó cô không biết xấu hổ tiếp tục dán lên trên, thậm chí xé rách y phục của mình, đè hắn ta trên đất…
Cuối cùng nữ chính như thiên thần hạ phàm, lao ra đánh cô hôn mê, giải cứu nam chính.
Nhưng dược tính của nam chính dâng lên, lại thấy người tới là Hạ Tuyết Kiến, nên không khống chế được, hai người thuận thế làm chuyện đó.
Đoạn cốt truyện này từ đầu tới cuối nam chính ngoại trừ không muốn chạm vào ta, đẩy ta ra, thì không có bất cứ giao lưu gì với cô.
Bây giờ thì hay rồi, không chỉ không ra sức tránh thoát, hắn ta còn tự mình dán lên.
Đây là đang làm gì thế?
Diệp Khanh Oản lúng túng một lúc lâu, cuối cùng nghiến răng một cái dậm chân, đánh cược đi, diễn xuất phần diễn của mình trước.
Dù sao cô diễn dựa theo kịch bản, những người khác có vấn đề hay không không liên quan tới cô, cô cũng không khống chế được.
Cô làm vai phụ còn nhọc lòng hơn cả vai chính, cũng có đủ chuyện phá hoại.
“Mộ Vân ca ca, Oản Nhi thích huynh, rất thích rất thích.”
Sau khi Diệp Khanh Oản nói xong, trực tiếp ôm lấy hắn ta.
Sau đó hai người vẫn luôn ôm nhau như vậy, giống như hai tôn đại Phật vẫn không nhúc nhích.
Tẻ ngắt!
Diệp Khanh Oản: …
Ngươi cử động một chút đi đại ca, nói mấy lời từ chối ta, làm mấy hành động từ chối ta, như vậy ta mới có thể tiếp tục diễn.
Xong đời, hoàn toàn xong đời.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Diệp Khanh Oản nhanh chóng suy nghĩ, đang tìm cách cứu chữa lại.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Nam Cung Mộ Vân ngửa đầu lên, “ừng ực” một tiếng uống hết ly trà.
“…”
Diệp Khanh Oản trợn tròn mắt, hắn ta đang làm gì thế?
Biết rõ bị hạ dược còn uống sao?
Phát sốt cháy hỏng đầu à?
Hay là nói hắn ta căn bản không nhìn thấy?
“Ngươi hạ thuốc gì cho ta thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hả?” Diệp Khanh Oản mơ hồ.
“Có chút đắng, lần sau thêm ít đường.”
“Hả?” Cằm của Diệp Khanh Oản sắp rớt trên mặt đất.
Thật sự không thể trách cô có biểu cảm như vậy, trong nguyên tác căn bản không có đoạn cốt truyện này.
Hơn nữa thêm đường hay không, đây là trọng điểm sao?
Trọng điểm là ta hạ dược ngươi, vì sao ngươi còn uống?
Ngươi có bệnh sao?
Cốt truyện bình thường hẳn là cô trộm hạ dược, sau đó tránh ở góc thư phòng, đợi hắn ta không biết uống hết nước trà, dược tính phát tác cô nhân cơ hội đi ra câu dẫn hắn ta à.
Nhưng hắn ta giữ lại chút lý trí, ra sức đẩy cô ra ngoài, sau đó cô không biết xấu hổ tiếp tục dán lên trên, thậm chí xé rách y phục của mình, đè hắn ta trên đất…
Cuối cùng nữ chính như thiên thần hạ phàm, lao ra đánh cô hôn mê, giải cứu nam chính.
Nhưng dược tính của nam chính dâng lên, lại thấy người tới là Hạ Tuyết Kiến, nên không khống chế được, hai người thuận thế làm chuyện đó.
Đoạn cốt truyện này từ đầu tới cuối nam chính ngoại trừ không muốn chạm vào ta, đẩy ta ra, thì không có bất cứ giao lưu gì với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ thì hay rồi, không chỉ không ra sức tránh thoát, hắn ta còn tự mình dán lên.
Đây là đang làm gì thế?
Diệp Khanh Oản lúng túng một lúc lâu, cuối cùng nghiến răng một cái dậm chân, đánh cược đi, diễn xuất phần diễn của mình trước.
Dù sao cô diễn dựa theo kịch bản, những người khác có vấn đề hay không không liên quan tới cô, cô cũng không khống chế được.
Cô làm vai phụ còn nhọc lòng hơn cả vai chính, cũng có đủ chuyện phá hoại.
“Mộ Vân ca ca, Oản Nhi thích huynh, rất thích rất thích.”
Sau khi Diệp Khanh Oản nói xong, trực tiếp ôm lấy hắn ta.
Sau đó hai người vẫn luôn ôm nhau như vậy, giống như hai tôn đại Phật vẫn không nhúc nhích.
Tẻ ngắt!
Diệp Khanh Oản: …
Ngươi cử động một chút đi đại ca, nói mấy lời từ chối ta, làm mấy hành động từ chối ta, như vậy ta mới có thể tiếp tục diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro