Xuyên Thành Nữ Phụ Làm Tinh, Mang Theo Nhãi Con Chạy Nạn
Chương 34
Phi Trửu Thiếu Nữ
2024-09-05 14:07:08
Đây thật sự là Yến biểu ca sao?
Vì sao lại nhìn nàng ta như nhìn người xa lạ?
Nhất định là hồ ly tinh Giang thị kia ở trước mặt hắn nói xấu mình. Phương Bội Như oán hận trừng mắt nhìn Giang Đường Đường.
Thấy Giang Đường Đường hoàn toàn không chú ý tới mình, đang say sưa nhìn Lục Thời Yến, nhất thời cảm thấy trong lòng khổ sở như bị tảng đá đè lên.
Phương Bội Như cố nén nước mắt, quay đầu bỏ chạy.
Giang Đường Đường lúc này đối với vị tiên quân Cửu Trọng Thiên xuyên qua này vô cùng hài lòng. Không riêng gì tướng mạo tuấn mỹ, tính tình còn hợp khẩu vị của nàng.
Nếu không nàng cố gắng một chút, đánh đổ được vị tiên quân này?
Lục Thời Yến nhìn Giang Đường Đường nhỏ nước miếng, lấy bát ra, rót một bát canh đưa cho nàng.
Giang Đường Đường có chút kinh ngạc, "Hầm xong rồi?”
“Chưa, nhưng nàng có thể uống một chén canh trước." Lục Thời Yến nói.
Giang Đường Đường lúc này mới phản ứng lại, bọn họ hiện giờ là đang chạy nạn, tự nhiên không có khả năng giống như ngày thường nhỏ lửa hầm lâu.
Nàng bưng bát muốn uống, lại nghĩ người này vất vả bận rộn hơn nửa canh giờ, chặt vô số cây trúc mới lấy được nước nấu canh, vì thế tay bưng bát chuyển tới trước mặt Lục Thời Yến, ngọt ngào nói: "Phu quân uống trước.”
“Ta không khát, nàng uống là được rồi." Lục Thời Yến vẫn thản nhiên như trước.
"Đệ muội, ta đang khát nước muốn chết đây, nếu các ngươi không khát thì cho ta uống trước đi!" La Đào Hoa ở bên cạnh nhìn chằm chằm từ nãy giờ, nhân cơ hội nói.
“Ai nói ta không khát? Ta chỉ là đau lòng phu quân vất vả, nhịn khát muốn đưa canh cho phu quân uống trước." Giang Đường Đường mặt không đỏ tim không đập nói xong lời buồn nôn, trực tiếp nốc cạn nửa chén canh thịt.
Canh chim ngói hầm bằng trúc có mùi trúc nhàn nhạt, mặc dù không cho muối và hương liệu, nhưng mùi vị cũng rất ngon.
Thấy La Đào Hoa còn nhìn chằm chằm canh trong tay mình, Giang Đường Đường xoay người liền đem nửa chén còn lại đút cho Lục Thần Ngôn.
La Đào Hoa thấy trong nháy mắt mà một chén canh thịt đã hết sạch, trong lòng tức giận vô cùng. Đôi mắt quả thực hận không thể chọc Giang Đường Đường ra hai lỗ thủng.
Cũng giống như La Đào Hoa, người nhìn chằm chằm vào canh hầm của Lục gia không ít.
Chẳng qua nhìn Lục Thời Yến ngồi bên cạnh, lại nghĩ hắn có thể chặt trúc dễ dàng như cắt đậu hủ, những người đó liền dừng lại tâm tư.
Đây cũng không phải là người bọn họ có thể chọc vào.
Đừng để lúc đó chim ngói không ăn được, cuối cùng đầu còn bị cắt như đậu hũ.
Một con chim ngói rất ít, nước trong trúc cũng không nhiều. Ngoại trừ Giang Đường Đường và Lục Thần Ngôn vừa rồi chia một chén nhỏ, số nước hầm còn lại cũng chỉ còn non nửa bình sành.
Lục Thời Yến hầm canh xong giao cho Giang Đường Đường, sửa sang lại quần áo đứng lên.
“Chàng muốn đi đâu?" Giang Đường Đường thấy hắn muốn đi lên núi, vội vàng hỏi.
“Đi cắt cỏ!” Thời gian Lục Thời Yến hạ phàm mặc dù không lâu, nhưng đã rất nhanh biết rõ tình cảnh hiện giờ của mình, bắt đầu thích ứng với cuộc sống thế gian. Cũng chủ động gánh vác trách nhiệm mà thân thể này nên làm.
“Nhưng phu quân còn chưa ăn canh mà." Giang Đường Đường nhìn ánh mắt như sói đói bốn phía, cảm giác Lục Thời Yến vừa đi, những người này sẽ nhào tới.
Nàng không thành tâm nói: "Thân thể chàng còn chưa khôi phục, chuyện này ta đi làm là được.”
Lục Thời Yến có chút bất đắc dĩ ngồi trở lại, "Vậy ta chờ nàng ăn xong rồi đi.”
Giang Đường Đường bị hắn nhìn thấu dụng ý, cũng không cảm thấy xấu hổ, không chút khách khí múc một chén canh chim ngói ra.
Một con chim ngói gầy gò, rụng lông, căn bản không có bao nhiêu thịt có thể ăn.
Ở kiếp trước, Giang Đường Đường đại khái cũng sẽ không nhìn nhiều một cái. Nhưng ở chỗ này, một nồi canh chim ngói như vậy lại bị vô số người thèm thuồng, giống như nàng đang ăn sơn hào hải vị.
Bị nhiều ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm như vậy, Giang Đường Đường cảm thấy áp lực như núi lớn, nàng do dự một lát, đưa bát cho Lục Thời Yến, "Phu quân cũng ăn đi.”
Lục Thời Yến đã sớm tích cốc nhiều năm, không có ham muốn ăn uống. Nhưng hôm nay thay đổi một túi da mới, thân thể lại không cho phép hắn không ăn không uống.
Hắn có chút không thích ứng nhận lấy, nhìn bát do dự một lát, rụt rè uống mấy ngụm canh, sau khi đánh giá canh này có thể miễn cưỡng duy trì chức năng thân thể, liền đút phần còn lại cho Lục Thần Ngôn ăn.
Vì sao lại nhìn nàng ta như nhìn người xa lạ?
Nhất định là hồ ly tinh Giang thị kia ở trước mặt hắn nói xấu mình. Phương Bội Như oán hận trừng mắt nhìn Giang Đường Đường.
Thấy Giang Đường Đường hoàn toàn không chú ý tới mình, đang say sưa nhìn Lục Thời Yến, nhất thời cảm thấy trong lòng khổ sở như bị tảng đá đè lên.
Phương Bội Như cố nén nước mắt, quay đầu bỏ chạy.
Giang Đường Đường lúc này đối với vị tiên quân Cửu Trọng Thiên xuyên qua này vô cùng hài lòng. Không riêng gì tướng mạo tuấn mỹ, tính tình còn hợp khẩu vị của nàng.
Nếu không nàng cố gắng một chút, đánh đổ được vị tiên quân này?
Lục Thời Yến nhìn Giang Đường Đường nhỏ nước miếng, lấy bát ra, rót một bát canh đưa cho nàng.
Giang Đường Đường có chút kinh ngạc, "Hầm xong rồi?”
“Chưa, nhưng nàng có thể uống một chén canh trước." Lục Thời Yến nói.
Giang Đường Đường lúc này mới phản ứng lại, bọn họ hiện giờ là đang chạy nạn, tự nhiên không có khả năng giống như ngày thường nhỏ lửa hầm lâu.
Nàng bưng bát muốn uống, lại nghĩ người này vất vả bận rộn hơn nửa canh giờ, chặt vô số cây trúc mới lấy được nước nấu canh, vì thế tay bưng bát chuyển tới trước mặt Lục Thời Yến, ngọt ngào nói: "Phu quân uống trước.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta không khát, nàng uống là được rồi." Lục Thời Yến vẫn thản nhiên như trước.
"Đệ muội, ta đang khát nước muốn chết đây, nếu các ngươi không khát thì cho ta uống trước đi!" La Đào Hoa ở bên cạnh nhìn chằm chằm từ nãy giờ, nhân cơ hội nói.
“Ai nói ta không khát? Ta chỉ là đau lòng phu quân vất vả, nhịn khát muốn đưa canh cho phu quân uống trước." Giang Đường Đường mặt không đỏ tim không đập nói xong lời buồn nôn, trực tiếp nốc cạn nửa chén canh thịt.
Canh chim ngói hầm bằng trúc có mùi trúc nhàn nhạt, mặc dù không cho muối và hương liệu, nhưng mùi vị cũng rất ngon.
Thấy La Đào Hoa còn nhìn chằm chằm canh trong tay mình, Giang Đường Đường xoay người liền đem nửa chén còn lại đút cho Lục Thần Ngôn.
La Đào Hoa thấy trong nháy mắt mà một chén canh thịt đã hết sạch, trong lòng tức giận vô cùng. Đôi mắt quả thực hận không thể chọc Giang Đường Đường ra hai lỗ thủng.
Cũng giống như La Đào Hoa, người nhìn chằm chằm vào canh hầm của Lục gia không ít.
Chẳng qua nhìn Lục Thời Yến ngồi bên cạnh, lại nghĩ hắn có thể chặt trúc dễ dàng như cắt đậu hủ, những người đó liền dừng lại tâm tư.
Đây cũng không phải là người bọn họ có thể chọc vào.
Đừng để lúc đó chim ngói không ăn được, cuối cùng đầu còn bị cắt như đậu hũ.
Một con chim ngói rất ít, nước trong trúc cũng không nhiều. Ngoại trừ Giang Đường Đường và Lục Thần Ngôn vừa rồi chia một chén nhỏ, số nước hầm còn lại cũng chỉ còn non nửa bình sành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thời Yến hầm canh xong giao cho Giang Đường Đường, sửa sang lại quần áo đứng lên.
“Chàng muốn đi đâu?" Giang Đường Đường thấy hắn muốn đi lên núi, vội vàng hỏi.
“Đi cắt cỏ!” Thời gian Lục Thời Yến hạ phàm mặc dù không lâu, nhưng đã rất nhanh biết rõ tình cảnh hiện giờ của mình, bắt đầu thích ứng với cuộc sống thế gian. Cũng chủ động gánh vác trách nhiệm mà thân thể này nên làm.
“Nhưng phu quân còn chưa ăn canh mà." Giang Đường Đường nhìn ánh mắt như sói đói bốn phía, cảm giác Lục Thời Yến vừa đi, những người này sẽ nhào tới.
Nàng không thành tâm nói: "Thân thể chàng còn chưa khôi phục, chuyện này ta đi làm là được.”
Lục Thời Yến có chút bất đắc dĩ ngồi trở lại, "Vậy ta chờ nàng ăn xong rồi đi.”
Giang Đường Đường bị hắn nhìn thấu dụng ý, cũng không cảm thấy xấu hổ, không chút khách khí múc một chén canh chim ngói ra.
Một con chim ngói gầy gò, rụng lông, căn bản không có bao nhiêu thịt có thể ăn.
Ở kiếp trước, Giang Đường Đường đại khái cũng sẽ không nhìn nhiều một cái. Nhưng ở chỗ này, một nồi canh chim ngói như vậy lại bị vô số người thèm thuồng, giống như nàng đang ăn sơn hào hải vị.
Bị nhiều ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm như vậy, Giang Đường Đường cảm thấy áp lực như núi lớn, nàng do dự một lát, đưa bát cho Lục Thời Yến, "Phu quân cũng ăn đi.”
Lục Thời Yến đã sớm tích cốc nhiều năm, không có ham muốn ăn uống. Nhưng hôm nay thay đổi một túi da mới, thân thể lại không cho phép hắn không ăn không uống.
Hắn có chút không thích ứng nhận lấy, nhìn bát do dự một lát, rụt rè uống mấy ngụm canh, sau khi đánh giá canh này có thể miễn cưỡng duy trì chức năng thân thể, liền đút phần còn lại cho Lục Thần Ngôn ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro