Xuyên Thành Nữ Phụ Làm Tinh, Mang Theo Nhãi Con Chạy Nạn
Chương 49
Phi Trửu Thiếu Nữ
2024-09-05 14:07:08
Dưới sự trấn an của Lục Thúy Lan, Phương Bội Như chậm rãi tỉnh táo lại, cũng cảm thấy hai ngày nay mình đã quá vội vã, dự định suy nghĩ thật kỹ, làm cách nào có thể lặng lẽ biểu hiện bản thân trước mặt Lục Thời Yến.
Vừa để cho biểu ca phát hiện điểm tốt của mình, từ đó chán ghét Giang Đường Đường, nhưng cũng không thể quá rõ ràng.
Giang Đường Đường còn không biết bởi vì một cái đùi gà mà bọn họ đã não bổ nhiều như vậy, xấu xa ngờ vực nàng, đem nàng định nghĩa là một phụ nhân vừa ngu xuẩn lại dâm đãng.
Lúc này nàng đang cùng Lục Thần Ngôn ăn một cái đùi gà.
Đại Chu hai năm nay tai họa không ngừng, động vật cũng sinh tồn không tốt. Cái đùi gà này rất gầy, nàng và Lục Thần Ngôn chia làm hai, đương nhiên là chưa ăn no.
Nàng lấy ra thức ăn khô đã mốc meo.
Bánh của nhà họ Lục là bánh trộn với bột đậu nành và rau dại. Thứ này cho dù là vừa làm xong cũng không ngon, càng đừng nói là để nhiều ngày như vậy.
Bánh đã cứng như đá, Giang Đường Đường cắn một miếng, thiếu chút nữa gãy răng.
Chu Quỳnh Nương thấy Giang Đường Đường che miệng, trong lòng có chút ganh ghét, tam đệ đây là sau lưng vụng trộm nhét bao nhiêu đồ ăn ngon cho nàng, nàng mới ngay cả lương khô cũng không biết ăn!
Nhưng nghĩ đến bản lĩnh hiện giờ của Giang Đường Đường, khiến thái độ của mẹ chồng đối với nàng thay đổi rất nhiều.
Chu Quỳnh Nương vẫn đi tới, mang theo vài phần lấy lòng nói: "Tam đệ muội, ăn bánh này không thể cắn lớn, phải gặm từ từ.”
Giang Đường Đường nhìn Chu Quỳnh Nương dùng răng cửa gặm từng chút trên bánh bột ngô, chậm rãi gặm ra chút bột phấn nhỏ vụn, nàng hoàn toàn mất hết khẩu vị.
Giang Đường Đường lễ phép nói, "Đa tạ nhị tẩu.”
Chu Quỳnh Nương thụ sủng nhược kinh, "Cái này có gì đáng cảm ơn, tam đệ thương ngươi, ngươi chưa từng nếm qua cực khổ, không biết gặm bánh khô cũng là bình thường, chúng ta mỗi ngày đều gặm, đã sớm gặm thành thói quen.”
Nàng ta nói đến phần sau không khỏi mang theo chút chua xót, nam nhân của nàng ta không có bản lĩnh như tam đệ, cũng không được săn sóc như vậy......
Tam đệ muội thật sự là có phúc khí.
Cổ họng Giang Đường Đường khô không chịu được, lại lo lắng không biết con bò còn trụ được bao lâu, làm sao mới có thể nhanh chóng tăng giá trị nhân thiết của nàng, làm sao có tâm tình nghe Chu Quỳnh Nương càm ràm nói lời chua xót.
Nàng mím môi nói: "Nhị tẩu nếu cảm thấy bánh quá khô không dễ gặm, có thể cho vào nồi nấu mềm rồi ăn.”
“Tam đệ muội nói nghe nhẹ nhàng, bây giờ ngay cả nước uống còn không có, làm gì có nước nấu lương khô.”
“Không có nước, có thể dùng lá cây hoặc những thứ khác để nấu mà.”
Giang Đường Đường nói xong, chợt nghe thấy một tiếng xì nhẹ.
Thanh âm này là La Đào Hoa phát ra.
Lo lắng chọc giận Giang Đường Đường, về sau con mồi chú nhỏ bắt về cũng không có phần của nàng ta, La Đào Hoa không dám nói với Giang Đường Đường, nhưng dùng tiếng cười nhạo này trào phúng Giang Đường Đường mắt mù.
Không thấy rất nhiều lá cây bên đường đều bị hái sạch, thậm chí rất nhiều vỏ cây cũng bị lột sạch sao?
Còn hái lá cây để nấu lương khô.
Nếu muốn hái lá cây ăn được, phải đi vào trong núi. Thậm chí còn phải đi cho nhanh, nếu không lá cây tốt đều bị người ta hái trước.
Trong thôn có một vài người không đi tìm nước, lưu lại xem chừng đồ đạc, bọn họ đều đi lòng vòng quanh núi xem có thể hái được rau dại gì có thể ăn hay không, hoặc là hái chút lá cây gì đó.
Cho dù là gặp phải sâu bọ trên cây, mọi người cũng không bỏ qua.
Người kĩ tính còn bắt lại, bỏ vào trong đống lửa nướng một chút rồi ăn. Người tùy ý thì trực tiếp dùng một cái lá bọc lấy rồi nuốt luôn.
Giang Đường Đường vừa rồi nói như vậy, đương nhiên không phải há mồm nói lung tung.
Trên thực tế lúc nàng vừa mới nói chuyện đã nhìn thấy trong khe đá cách nơi bọn họ nghỉ chân không xa, mọc ra một gốc xương rồng cao nửa người.
Vừa để cho biểu ca phát hiện điểm tốt của mình, từ đó chán ghét Giang Đường Đường, nhưng cũng không thể quá rõ ràng.
Giang Đường Đường còn không biết bởi vì một cái đùi gà mà bọn họ đã não bổ nhiều như vậy, xấu xa ngờ vực nàng, đem nàng định nghĩa là một phụ nhân vừa ngu xuẩn lại dâm đãng.
Lúc này nàng đang cùng Lục Thần Ngôn ăn một cái đùi gà.
Đại Chu hai năm nay tai họa không ngừng, động vật cũng sinh tồn không tốt. Cái đùi gà này rất gầy, nàng và Lục Thần Ngôn chia làm hai, đương nhiên là chưa ăn no.
Nàng lấy ra thức ăn khô đã mốc meo.
Bánh của nhà họ Lục là bánh trộn với bột đậu nành và rau dại. Thứ này cho dù là vừa làm xong cũng không ngon, càng đừng nói là để nhiều ngày như vậy.
Bánh đã cứng như đá, Giang Đường Đường cắn một miếng, thiếu chút nữa gãy răng.
Chu Quỳnh Nương thấy Giang Đường Đường che miệng, trong lòng có chút ganh ghét, tam đệ đây là sau lưng vụng trộm nhét bao nhiêu đồ ăn ngon cho nàng, nàng mới ngay cả lương khô cũng không biết ăn!
Nhưng nghĩ đến bản lĩnh hiện giờ của Giang Đường Đường, khiến thái độ của mẹ chồng đối với nàng thay đổi rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Quỳnh Nương vẫn đi tới, mang theo vài phần lấy lòng nói: "Tam đệ muội, ăn bánh này không thể cắn lớn, phải gặm từ từ.”
Giang Đường Đường nhìn Chu Quỳnh Nương dùng răng cửa gặm từng chút trên bánh bột ngô, chậm rãi gặm ra chút bột phấn nhỏ vụn, nàng hoàn toàn mất hết khẩu vị.
Giang Đường Đường lễ phép nói, "Đa tạ nhị tẩu.”
Chu Quỳnh Nương thụ sủng nhược kinh, "Cái này có gì đáng cảm ơn, tam đệ thương ngươi, ngươi chưa từng nếm qua cực khổ, không biết gặm bánh khô cũng là bình thường, chúng ta mỗi ngày đều gặm, đã sớm gặm thành thói quen.”
Nàng ta nói đến phần sau không khỏi mang theo chút chua xót, nam nhân của nàng ta không có bản lĩnh như tam đệ, cũng không được săn sóc như vậy......
Tam đệ muội thật sự là có phúc khí.
Cổ họng Giang Đường Đường khô không chịu được, lại lo lắng không biết con bò còn trụ được bao lâu, làm sao mới có thể nhanh chóng tăng giá trị nhân thiết của nàng, làm sao có tâm tình nghe Chu Quỳnh Nương càm ràm nói lời chua xót.
Nàng mím môi nói: "Nhị tẩu nếu cảm thấy bánh quá khô không dễ gặm, có thể cho vào nồi nấu mềm rồi ăn.”
“Tam đệ muội nói nghe nhẹ nhàng, bây giờ ngay cả nước uống còn không có, làm gì có nước nấu lương khô.”
“Không có nước, có thể dùng lá cây hoặc những thứ khác để nấu mà.”
Giang Đường Đường nói xong, chợt nghe thấy một tiếng xì nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh âm này là La Đào Hoa phát ra.
Lo lắng chọc giận Giang Đường Đường, về sau con mồi chú nhỏ bắt về cũng không có phần của nàng ta, La Đào Hoa không dám nói với Giang Đường Đường, nhưng dùng tiếng cười nhạo này trào phúng Giang Đường Đường mắt mù.
Không thấy rất nhiều lá cây bên đường đều bị hái sạch, thậm chí rất nhiều vỏ cây cũng bị lột sạch sao?
Còn hái lá cây để nấu lương khô.
Nếu muốn hái lá cây ăn được, phải đi vào trong núi. Thậm chí còn phải đi cho nhanh, nếu không lá cây tốt đều bị người ta hái trước.
Trong thôn có một vài người không đi tìm nước, lưu lại xem chừng đồ đạc, bọn họ đều đi lòng vòng quanh núi xem có thể hái được rau dại gì có thể ăn hay không, hoặc là hái chút lá cây gì đó.
Cho dù là gặp phải sâu bọ trên cây, mọi người cũng không bỏ qua.
Người kĩ tính còn bắt lại, bỏ vào trong đống lửa nướng một chút rồi ăn. Người tùy ý thì trực tiếp dùng một cái lá bọc lấy rồi nuốt luôn.
Giang Đường Đường vừa rồi nói như vậy, đương nhiên không phải há mồm nói lung tung.
Trên thực tế lúc nàng vừa mới nói chuyện đã nhìn thấy trong khe đá cách nơi bọn họ nghỉ chân không xa, mọc ra một gốc xương rồng cao nửa người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro