Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 27
2024-12-25 14:54:27
Thậm chí, anh còn lấy luôn cả giá hàng để khỏi tốn công sắp xếp.
Trước khi cất vào không gian, Bạch Mộc còn tỉ mỉ để Tiêu Họa chọn trước vài món quần áo và đồ dùng cần thiết, sau đó cất riêng vào một góc trong không gian.
Tiêu Họa: “…”
Có không gian lớn là giỏi lắm à?
Nhưng thực tế chứng minh, không gian lớn đúng là giỏi thật.
Dọn sạch cả siêu thị mà chỉ mới dùng hết một phần ba không gian của Bạch Mộc, trong khi anh thậm chí còn chưa tận dụng tối đa khả năng sắp xếp của mình.
Tiêu Họa và Bạch Mộc quay lại biệt thự, cùng chờ với Tô Mạt – người vừa hấp thụ xong tinh hạch.
Chẳng bao lâu sau, tiếng động cơ "bành bạch bành bạch" vọng đến từ phía trên đầu. Một chiếc trực thăng đang lượn vòng trên không trung, hạ xuống và thả một sợi dây thang.
Tiêu Họa liếc nhìn dây thang, quay sang hỏi Tô Mạt: "Cô trèo lên được không?"
Cô và Bạch Mộc thì chắc chắn không vấn đề gì, nhưng Tô Mạt thì khó nói.
"…Tôi sẽ cố." Tô Mạt nuốt nước bọt, đáp lời.
"Không phải cố mà là nhất định phải làm được." Bạch Mộc lạnh nhạt nói, ánh mắt sắc lạnh: "Chúng tôi sẽ không ưu tiên ai cả."
"Tôi nhất định sẽ trèo lên được!" Tô Mạt quả quyết, giọng run rẩy nhưng ánh mắt đã kiên định hơn.
Run run rẩy rẩy, Tô Mạt bắt đầu trèo lên. Tiêu Họa vẫn không đưa tay giúp đỡ. Trong thế giới tận thế này, tâm tính kiên cường và thể lực đều là điều kiện sống còn. Là một người thuộc hệ chữa trị, Tô Mạt cần phải tự rèn luyện mình để trở nên mạnh mẽ.
Sau một lúc chật vật, cuối cùng Tô Mạt cũng trèo được lên trực thăng. Tiêu Họa và Bạch Mộc nhanh chóng theo sau, cả hai leo lên một cách gọn gàng, dứt khoát.
Triệu Diệp kéo dây thang lên, liếc nhìn cả ba người: "Anh Bạch, mọi người ổn cả chứ?"
Bạch Mộc khẽ gật đầu: "Ổn."
"Tốt! Xuất phát!" Triệu Diệp cười lớn, cậu ta ra hiệu cho trực thăng cất cánh, rời khỏi biệt thự và hướng đến điểm tập trung.
Trên trực thăng, Triệu Diệp tò mò không yên, mặt mày háo hức hỏi han: "Anh Bạch, tôi nghe lão đại nói cả anh và cô bạn của Tiêu Họa đều đã thức tỉnh dị năng có đúng không?"
"Ừ, dị năng của tôi là không gian trữ vật, còn bạn của Tiêu Họa thuộc hệ chữa trị."
Bạch Mộc liếc nhìn Tô Mạt, ngập ngừng một chút rồi nói thêm: "Chi tiết thì để nói sau."
Dù sao Tô Mạt vẫn là người ngoài, Bạch Mộc không thể hoàn toàn tin tưởng để tiết lộ hết mọi thứ trước mặt cô ấy được.
Tiêu Họa thì chỉ im lặng, ngồi yên xem xét tình hình không chen lời.
Bạch Mộc tiếp tục hỏi Triệu Diệp:
"Diệp Tử, tình hình hiện tại thế nào? Điểm tập trung ở đâu? Chúng ta cần làm gì?"
"Ờ thì… điểm tập trung ở sân vận động trường đại học C. Còn mấy cái khác thì tôi không biết." Triệu Diệp gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng.
"…" Bạch Mộc bất lực. Anh sớm đã biết không thể trông cậy vào tên này. Chắc đành chờ gặp Tiêu Túy rồi hỏi cụ thể sau.
Chưa đầy nửa tiếng sau, trực thăng đã hạ cánh xuống điểm tập trung.
Trước khi cất vào không gian, Bạch Mộc còn tỉ mỉ để Tiêu Họa chọn trước vài món quần áo và đồ dùng cần thiết, sau đó cất riêng vào một góc trong không gian.
Tiêu Họa: “…”
Có không gian lớn là giỏi lắm à?
Nhưng thực tế chứng minh, không gian lớn đúng là giỏi thật.
Dọn sạch cả siêu thị mà chỉ mới dùng hết một phần ba không gian của Bạch Mộc, trong khi anh thậm chí còn chưa tận dụng tối đa khả năng sắp xếp của mình.
Tiêu Họa và Bạch Mộc quay lại biệt thự, cùng chờ với Tô Mạt – người vừa hấp thụ xong tinh hạch.
Chẳng bao lâu sau, tiếng động cơ "bành bạch bành bạch" vọng đến từ phía trên đầu. Một chiếc trực thăng đang lượn vòng trên không trung, hạ xuống và thả một sợi dây thang.
Tiêu Họa liếc nhìn dây thang, quay sang hỏi Tô Mạt: "Cô trèo lên được không?"
Cô và Bạch Mộc thì chắc chắn không vấn đề gì, nhưng Tô Mạt thì khó nói.
"…Tôi sẽ cố." Tô Mạt nuốt nước bọt, đáp lời.
"Không phải cố mà là nhất định phải làm được." Bạch Mộc lạnh nhạt nói, ánh mắt sắc lạnh: "Chúng tôi sẽ không ưu tiên ai cả."
"Tôi nhất định sẽ trèo lên được!" Tô Mạt quả quyết, giọng run rẩy nhưng ánh mắt đã kiên định hơn.
Run run rẩy rẩy, Tô Mạt bắt đầu trèo lên. Tiêu Họa vẫn không đưa tay giúp đỡ. Trong thế giới tận thế này, tâm tính kiên cường và thể lực đều là điều kiện sống còn. Là một người thuộc hệ chữa trị, Tô Mạt cần phải tự rèn luyện mình để trở nên mạnh mẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau một lúc chật vật, cuối cùng Tô Mạt cũng trèo được lên trực thăng. Tiêu Họa và Bạch Mộc nhanh chóng theo sau, cả hai leo lên một cách gọn gàng, dứt khoát.
Triệu Diệp kéo dây thang lên, liếc nhìn cả ba người: "Anh Bạch, mọi người ổn cả chứ?"
Bạch Mộc khẽ gật đầu: "Ổn."
"Tốt! Xuất phát!" Triệu Diệp cười lớn, cậu ta ra hiệu cho trực thăng cất cánh, rời khỏi biệt thự và hướng đến điểm tập trung.
Trên trực thăng, Triệu Diệp tò mò không yên, mặt mày háo hức hỏi han: "Anh Bạch, tôi nghe lão đại nói cả anh và cô bạn của Tiêu Họa đều đã thức tỉnh dị năng có đúng không?"
"Ừ, dị năng của tôi là không gian trữ vật, còn bạn của Tiêu Họa thuộc hệ chữa trị."
Bạch Mộc liếc nhìn Tô Mạt, ngập ngừng một chút rồi nói thêm: "Chi tiết thì để nói sau."
Dù sao Tô Mạt vẫn là người ngoài, Bạch Mộc không thể hoàn toàn tin tưởng để tiết lộ hết mọi thứ trước mặt cô ấy được.
Tiêu Họa thì chỉ im lặng, ngồi yên xem xét tình hình không chen lời.
Bạch Mộc tiếp tục hỏi Triệu Diệp:
"Diệp Tử, tình hình hiện tại thế nào? Điểm tập trung ở đâu? Chúng ta cần làm gì?"
"Ờ thì… điểm tập trung ở sân vận động trường đại học C. Còn mấy cái khác thì tôi không biết." Triệu Diệp gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng.
"…" Bạch Mộc bất lực. Anh sớm đã biết không thể trông cậy vào tên này. Chắc đành chờ gặp Tiêu Túy rồi hỏi cụ thể sau.
Chưa đầy nửa tiếng sau, trực thăng đã hạ cánh xuống điểm tập trung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro