Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 30
2024-12-25 14:54:27
Không để nó có cơ hội hại người, Tiêu Họa liền tạo một mũi gai băng sắc lẹm, phóng thẳng vào đầu con xác sống, kết thúc quãng đời ngắn ngủi của nó.
Hiện trường lập tức chìm vào im lặng. Những người xung quanh lần lượt nhìn thi thể của hai con xác sống rồi lại nhìn Tiêu Họa với ánh mắt khó tả.
Liên trưởng Lý: "..."
Đám lính: "..."
Những người sống sót: "..."
Xác sống đã đáng sợ, mà cô gái này còn đáng sợ hơn.
Nhóm Tiêu Túy: "..."
Cô gái xinh đẹp như vậy mà đánh nhau thì hung hăng hết phần người khác.
Còn Tô Mạt trong lòng không ngừng gào thét: Trời ơi trời ơi trời ơi! Tiêu Họa đỉnh quá!!!
Trong mắt Tô Mạt, Tiêu Họa giờ đây chẳng khác nào một chiến thần.
Một lúc sau, cuối cùng Liên trưởng Lý cũng lấy lại tinh thần, ông ta lập tức đứng nghiêm chào theo kiểu quân đội: "Đồng chí, cảm ơn cô đã giúp đỡ."
Tiêu Họa không đáp, chỉ lặng lẽ đi tới gần thi thể con xác sống, giả vờ nhặt lại sợi móc nhưng thực chất nhanh tay móc lấy viên tinh thể trong đầu nó.
Ngoại trừ Tô Mạt và Bạch Mộc, không ai nhận ra hành động của cô, bởi vì… ai mà muốn nhìn thứ gì vừa được moi ra từ đầu một con xác sống chứ?
Ọe.
Tiêu Họa đứng dậy, không thèm nhìn sợi móc giờ đã cong queo thành hình chữ "S", thay vào đó, cô quay sang nhìn liên đội trưởng.
Cô bình tĩnh nói: "Theo kinh nghiệm của tôi, bất kỳ ai bị sốt sau khi phát sinh biến cố đều sẽ có hai kết quả: một là thức tỉnh dị năng, hai là biến thành xác sống.
Tôi đề nghị ông kiểm tra toàn bộ mọi người. Những ai bị sốt cần được cách ly ngay lập tức, còn ai có vết thương trên người thì phải kiểm tra kỹ càng.
Nếu có người biến thành xác sống, người bình thường chỉ cần bị cắn hoặc cào một cái, những người khác rất dễ bị lây nhiễm."
Liên trưởng Lý nhận được thông tin quan trọng liền nghiêm trang chào Tiêu Họa, giọng nói vang như chuông đồng: “Đồng chí, cảm ơn cô vì đã thông báo!”
Những thông tin này có ý nghĩa rất lớn trong việc sắp xếp các kế hoạch tiếp theo của ông ta.
Nói xong, liên trưởng Lý lại hối hả rời đi để xử lý các công việc khác. Nhưng chưa đến hai mươi phút sau, ông ta đã quay lại trước mặt nhóm của Tiêu Họa.
Mấy người vừa ngồi vào xe, còn chưa kịp nghỉ ngơi: “...”
Lại nữa, lại nữa. Cái liên đội trưởng này lại quay lại nữa rồi!
Mọi người đồng loạt "giả vờ làm đà điểu", chỉ có Tiêu Túy phải đứng ra nhận trách nhiệm đội trưởng, giao tiếp với liên trưởng Lý: “Lão Lý, có chuyện gì thế?”
Liên trưởng Lý nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy lo lắng: “Dân chúng vừa sợ chết vừa đi gây chuyện lung tung, lại vừa không chịu hợp tác kiểm tra. Lão Tiêu, cậu nói tôi phải làm sao đây?”
Tuy nói là đang hỏi Tiêu Túy nhưng ánh mắt của liên trưởng Lý lại không tự chủ liếc sang phía Tiêu Họa.
Tiêu Họa giả vờ không hiểu, cố gắng giảm sự hiện diện của bản thân xuống mức thấp nhất.
Mớ hỗn độn này ai thích thì lo, cô không thèm quan tâm.
Hiện trường lập tức chìm vào im lặng. Những người xung quanh lần lượt nhìn thi thể của hai con xác sống rồi lại nhìn Tiêu Họa với ánh mắt khó tả.
Liên trưởng Lý: "..."
Đám lính: "..."
Những người sống sót: "..."
Xác sống đã đáng sợ, mà cô gái này còn đáng sợ hơn.
Nhóm Tiêu Túy: "..."
Cô gái xinh đẹp như vậy mà đánh nhau thì hung hăng hết phần người khác.
Còn Tô Mạt trong lòng không ngừng gào thét: Trời ơi trời ơi trời ơi! Tiêu Họa đỉnh quá!!!
Trong mắt Tô Mạt, Tiêu Họa giờ đây chẳng khác nào một chiến thần.
Một lúc sau, cuối cùng Liên trưởng Lý cũng lấy lại tinh thần, ông ta lập tức đứng nghiêm chào theo kiểu quân đội: "Đồng chí, cảm ơn cô đã giúp đỡ."
Tiêu Họa không đáp, chỉ lặng lẽ đi tới gần thi thể con xác sống, giả vờ nhặt lại sợi móc nhưng thực chất nhanh tay móc lấy viên tinh thể trong đầu nó.
Ngoại trừ Tô Mạt và Bạch Mộc, không ai nhận ra hành động của cô, bởi vì… ai mà muốn nhìn thứ gì vừa được moi ra từ đầu một con xác sống chứ?
Ọe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Họa đứng dậy, không thèm nhìn sợi móc giờ đã cong queo thành hình chữ "S", thay vào đó, cô quay sang nhìn liên đội trưởng.
Cô bình tĩnh nói: "Theo kinh nghiệm của tôi, bất kỳ ai bị sốt sau khi phát sinh biến cố đều sẽ có hai kết quả: một là thức tỉnh dị năng, hai là biến thành xác sống.
Tôi đề nghị ông kiểm tra toàn bộ mọi người. Những ai bị sốt cần được cách ly ngay lập tức, còn ai có vết thương trên người thì phải kiểm tra kỹ càng.
Nếu có người biến thành xác sống, người bình thường chỉ cần bị cắn hoặc cào một cái, những người khác rất dễ bị lây nhiễm."
Liên trưởng Lý nhận được thông tin quan trọng liền nghiêm trang chào Tiêu Họa, giọng nói vang như chuông đồng: “Đồng chí, cảm ơn cô vì đã thông báo!”
Những thông tin này có ý nghĩa rất lớn trong việc sắp xếp các kế hoạch tiếp theo của ông ta.
Nói xong, liên trưởng Lý lại hối hả rời đi để xử lý các công việc khác. Nhưng chưa đến hai mươi phút sau, ông ta đã quay lại trước mặt nhóm của Tiêu Họa.
Mấy người vừa ngồi vào xe, còn chưa kịp nghỉ ngơi: “...”
Lại nữa, lại nữa. Cái liên đội trưởng này lại quay lại nữa rồi!
Mọi người đồng loạt "giả vờ làm đà điểu", chỉ có Tiêu Túy phải đứng ra nhận trách nhiệm đội trưởng, giao tiếp với liên trưởng Lý: “Lão Lý, có chuyện gì thế?”
Liên trưởng Lý nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy lo lắng: “Dân chúng vừa sợ chết vừa đi gây chuyện lung tung, lại vừa không chịu hợp tác kiểm tra. Lão Tiêu, cậu nói tôi phải làm sao đây?”
Tuy nói là đang hỏi Tiêu Túy nhưng ánh mắt của liên trưởng Lý lại không tự chủ liếc sang phía Tiêu Họa.
Tiêu Họa giả vờ không hiểu, cố gắng giảm sự hiện diện của bản thân xuống mức thấp nhất.
Mớ hỗn độn này ai thích thì lo, cô không thèm quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro