Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 44
2024-12-25 14:54:27
“Á!!!”
“Á!!! Á!!!”
“Á!!! Á!!! Á!!!”
Tiếng hét thất thanh vang lên không ngừng. Ba người vừa nhìn thấy xác sống đã hét toáng lên, chỉ biết lùi lại trong hoảng sợ. Thậm chí, người đàn ông còn sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất. Trong cơn hoảng loạn, gã ta cố gắng túm lấy người phụ nữ bên cạnh, kéo cô ta ra phía trước để làm lá chắn cho mình.
Trong khi đó, lũ xác sống vẫn bước đi khập khiễng, cách họ còn khá xa. Thời gian đối mặt thật sự vẫn chưa đến.
Rõ ràng dưới đất có vũ khí, chỉ cần cầm lên là có thể có cơ hội giết chết đám xác sống.
Bên ngoài, lũ xác sống đang tấn công dữ dội, tiếng thét chói tai vang lên không ngừng. Bên trong, không gian lại im ắng đến mức đáng sợ.
Những người sống sót không dám thở mạnh, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi phán quyết.
Sự im lặng chấp nhận hành động của Tiêu Túy và liên trưởng Lýđối với cách làm của Tiêu Họa càng khiến những người từng ôm hy vọng nhỏ nhoi hoàn toàn thất vọng.
Hành động của Tiêu Họa đã trực tiếp cho họ biết rằng cô không đùa.
Tiếng thét bên ngoài hòa với tiếng gầm gừ ngày càng gần, ba người kinh hoàng ôm đầu bỏ chạy, chật vật không chịu nổi.
Tám phút trôi qua rất nhanh, khi đa số người còn đang ngỡ ngàng thì Tiêu Họa đã kéo ba người kia trở lại.
Bằng chứng cho những gì vừa xảy ra chính là vài xác sống đã chết nằm la liệt bên ngoài cửa, và ba người đang run rẩy đến mất hồn.
Nhìn ba người mãi không hoàn hồn, Tiêu Họa lạnh lùng cười, mỉa mai không thương tiếc: “Rác rưởi.”
Dạy cho họ một bài học xong, Tiêu Họa chẳng buồn bận tâm đến họ nữa. Cô quay người về phía những người sống sót, giọng điệu uể oải nhưng sắc lạnh: “Trong vòng hai mươi phút tiếp theo, tự chọn đồng đội, khoảng mười người một nhóm rồi nghe tôi chỉ huy tập luyện. Ai không chịu nổi thì cuốn gói cút sớm.”
Lời vừa dứt, đám đông lại ồn ào như chợ vỡ. Những người có xe bắt đầu cân nhắc lợi hại, một số đã tính chuyện rời đi.
Ba người vừa trải qua bài “huấn luyện” khắc nghiệt lập tức bừng tỉnh, vội vàng thu dọn đồ đạc chạy trốn.
Có người chọn đi, tất nhiên cũng có người chọn ở lại.
Luôn có những người đủ lý trí để nhìn rõ tình thế. Hành động của Tiêu Họa thực chất giúp họ có khả năng sinh tồn mạnh mẽ hơn và qua đợt sàng lọc này, những người còn lại chắc chắn sẽ được bảo vệ tốt hơn.
Thế là một số người nhanh chóng bắt tay vào hành động, kéo người lập nhóm.
Khi tình hình dần ổn định, Tiêu Họa bước đến chỗ Bạch Mộc. Cô liếc thấy Triệu Diệp đang nháy mắt trêu cô, khuôn mặt bầu bĩnh nhăn nhó nhưng rõ ràng đang mấp máy hai chữ: “Đỉnh thật.”
Tiêu Họa nhướng mày, hơi ngẩng cằm như muốn nói: “Tất nhiên.”
Cô quay sang Tiêu Túy và Tô Mạt: “Bạn học của tôi giao cho hai người, nhớ bảo vệ cho tốt. Tôi không đòi hỏi gì cao, chỉ cần sống sót là được.
Hai người đi đi, bên này tôi tự lo được.”
“Được.”
Tất cả mọi người được chia thành đội. Tiêu Họa quan sát hàng người trước mặt, chỉ còn lại khoảng hai phần ba so với ban đầu. Liên trưởng Lý bước đến báo cáo: “Hiện tại còn 3886 người.”
“Á!!! Á!!!”
“Á!!! Á!!! Á!!!”
Tiếng hét thất thanh vang lên không ngừng. Ba người vừa nhìn thấy xác sống đã hét toáng lên, chỉ biết lùi lại trong hoảng sợ. Thậm chí, người đàn ông còn sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất. Trong cơn hoảng loạn, gã ta cố gắng túm lấy người phụ nữ bên cạnh, kéo cô ta ra phía trước để làm lá chắn cho mình.
Trong khi đó, lũ xác sống vẫn bước đi khập khiễng, cách họ còn khá xa. Thời gian đối mặt thật sự vẫn chưa đến.
Rõ ràng dưới đất có vũ khí, chỉ cần cầm lên là có thể có cơ hội giết chết đám xác sống.
Bên ngoài, lũ xác sống đang tấn công dữ dội, tiếng thét chói tai vang lên không ngừng. Bên trong, không gian lại im ắng đến mức đáng sợ.
Những người sống sót không dám thở mạnh, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi phán quyết.
Sự im lặng chấp nhận hành động của Tiêu Túy và liên trưởng Lýđối với cách làm của Tiêu Họa càng khiến những người từng ôm hy vọng nhỏ nhoi hoàn toàn thất vọng.
Hành động của Tiêu Họa đã trực tiếp cho họ biết rằng cô không đùa.
Tiếng thét bên ngoài hòa với tiếng gầm gừ ngày càng gần, ba người kinh hoàng ôm đầu bỏ chạy, chật vật không chịu nổi.
Tám phút trôi qua rất nhanh, khi đa số người còn đang ngỡ ngàng thì Tiêu Họa đã kéo ba người kia trở lại.
Bằng chứng cho những gì vừa xảy ra chính là vài xác sống đã chết nằm la liệt bên ngoài cửa, và ba người đang run rẩy đến mất hồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn ba người mãi không hoàn hồn, Tiêu Họa lạnh lùng cười, mỉa mai không thương tiếc: “Rác rưởi.”
Dạy cho họ một bài học xong, Tiêu Họa chẳng buồn bận tâm đến họ nữa. Cô quay người về phía những người sống sót, giọng điệu uể oải nhưng sắc lạnh: “Trong vòng hai mươi phút tiếp theo, tự chọn đồng đội, khoảng mười người một nhóm rồi nghe tôi chỉ huy tập luyện. Ai không chịu nổi thì cuốn gói cút sớm.”
Lời vừa dứt, đám đông lại ồn ào như chợ vỡ. Những người có xe bắt đầu cân nhắc lợi hại, một số đã tính chuyện rời đi.
Ba người vừa trải qua bài “huấn luyện” khắc nghiệt lập tức bừng tỉnh, vội vàng thu dọn đồ đạc chạy trốn.
Có người chọn đi, tất nhiên cũng có người chọn ở lại.
Luôn có những người đủ lý trí để nhìn rõ tình thế. Hành động của Tiêu Họa thực chất giúp họ có khả năng sinh tồn mạnh mẽ hơn và qua đợt sàng lọc này, những người còn lại chắc chắn sẽ được bảo vệ tốt hơn.
Thế là một số người nhanh chóng bắt tay vào hành động, kéo người lập nhóm.
Khi tình hình dần ổn định, Tiêu Họa bước đến chỗ Bạch Mộc. Cô liếc thấy Triệu Diệp đang nháy mắt trêu cô, khuôn mặt bầu bĩnh nhăn nhó nhưng rõ ràng đang mấp máy hai chữ: “Đỉnh thật.”
Tiêu Họa nhướng mày, hơi ngẩng cằm như muốn nói: “Tất nhiên.”
Cô quay sang Tiêu Túy và Tô Mạt: “Bạn học của tôi giao cho hai người, nhớ bảo vệ cho tốt. Tôi không đòi hỏi gì cao, chỉ cần sống sót là được.
Hai người đi đi, bên này tôi tự lo được.”
“Được.”
Tất cả mọi người được chia thành đội. Tiêu Họa quan sát hàng người trước mặt, chỉ còn lại khoảng hai phần ba so với ban đầu. Liên trưởng Lý bước đến báo cáo: “Hiện tại còn 3886 người.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro