Xuyên Thành Nữ Phụ Não Tàn Trong Truyện Mạt Thế
Chương 48
2024-12-25 14:54:27
Cô âm thầm quyết định phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Bạch Mộc. Một người "hóa thân thành hóa đơn sống" như anh là tài sản không thể thiếu trong đội!
Vì vậy, Tiêu Họa với ba phần điềm đạm, bảy phần xu nịnh khéo léo hỏi Bạch Mộc: “Anh Bạch, ngày mai tôi cần làm gì đây?”
Bạch Mộc ngẫm nghĩ trong giây lát rồi đáp: “Tiêu Họa, hôm nay việc huấn luyện những người sống sót thế nào rồi?”
Tiêu Họa ngoài mặt bình tĩnh, trả lời không nhanh không chậm: “Tôi đã chia nhóm để họ phối hợp luyện tập đánh xác sống, hiệu quả cũng khá tốt.”
Nhưng trong lòng cô lại gào thét: Chết tiệt, đây là đang hỏi tội mình sao? Bạch Mộc, đồ chó này định bắt mình tiếp tục huấn luyện nữa chứ gì? Mình chỉ là một nữ sinh viên đại học bình thường thôi mà, không muốn...
Bạch Mộc quay sang hỏi ý kiến Tiêu Túy: “Vậy ngày mai để Tiêu Họa đi cùng chúng ta tìm kiếm vật tư, còn việc huấn luyện giao cho người khác. Đội trưởng thấy thế nào?”
Tiêu Túy gật đầu không hề do dự: “Cậu tự sắp xếp đi.”
Tiêu Họa: “...”
Tiêu Họa: “???”
“Tiêu Họa, em không muốn sao?” Bạch Mộc tỏ vẻ ngạc nhiên. Hôm qua cô còn nói muốn đánh xác sống, chẳng lẽ là anh hiểu lầm?
Tiêu Họa mỉm cười, cố gắng trấn tĩnh: “Muốn.”
Chỉ là cô vừa mới rủa thầm ạn trong đầu, nay bị xoay ngược tình thế bất ngờ khiến cô không kịp trở tay.
“Vậy là tốt rồi.” Bạch Mộc thở phào, sau đó quay sang mọi người:
“Giờ bàn xem ai sẽ thay Tiêu Họa huấn luyện ngày mai nhé?”
Căn phòng vốn đang ồn ào bỗng trở nên im lặng kỳ lạ. Một lúc lâu sau, Triệu Diệp rụt rè lên tiếng đề nghị: “Hay là... anh Bạch, anh đi đi?”
Bạch Mộc quay đầu nhìn Triệu Diệp, chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Tôi là dị năng không gian.”
Triệu Diệp lập tức nghẹn lời: “À… đúng.”
Là người duy nhất sở hữu dị năng không gian hiện tại, nếu để Bạch Mộc từ bỏ việc thu thập vật tư chỉ để huấn luyện tân binh, chắc chắn là lãng phí vô ích.
Bạch Mộc nhìn Triệu Diệp đầy ẩn ý, nghiêm túc đề nghị: “Thực ra, Diệp Tử có thể đi mà.”
Triệu Diệp: Anh Bạch, anh thù riêng công khai rõ ràng quá rồi đấy!
Nhưng cậu ta không dám cãi lại.
Tiêu Họa nhìn khuôn mặt trẻ con của Triệu Diệp, thản nhiên nhận xét: “Không phải tôi coi thường anh ấy nhưng… khuôn mặt của Triệu Diệp này… thật sự có sức răn đe sao?”
Lần này, ngay cả Bạch Mộc cũng có sự im lặng hiếm hoi.
Triệu Diệp: Tổn thương lần hai!
Còn bị tấn công nhân phẩm nữa!
Anh Bạch, sự im lặng của anh làm tôi đau lòng đến thế nào anh có biết không?
Hàn Tu Kiệt và Đường Dật cúi đầu cắm mặt ăn cơm, cố gắng nhịn cười sợ bị vạ lây.
Tiêu Họa nhận ra tình huống có vẻ không ổn, vội vàng sửa sai: “Ý tôi là… ừm… Triệu Diệp không có dị năng, gương mặt lại không đủ sức uy hiếp chắc khó quản lý được nhiều người.”
“Ừ.” Bạch Mộc gật đầu đồng tình, nhưng vẫn quay sang hỏi ý kiến Triệu Diệp: “Diệp Tử, cậu có muốn thử không?”
Trên đời không gì khó xử hơn việc người ta xem thường bạn, mà bạn lại không thể phản bác, thậm chí còn thấy họ nói rất đúng.
Vì vậy, Tiêu Họa với ba phần điềm đạm, bảy phần xu nịnh khéo léo hỏi Bạch Mộc: “Anh Bạch, ngày mai tôi cần làm gì đây?”
Bạch Mộc ngẫm nghĩ trong giây lát rồi đáp: “Tiêu Họa, hôm nay việc huấn luyện những người sống sót thế nào rồi?”
Tiêu Họa ngoài mặt bình tĩnh, trả lời không nhanh không chậm: “Tôi đã chia nhóm để họ phối hợp luyện tập đánh xác sống, hiệu quả cũng khá tốt.”
Nhưng trong lòng cô lại gào thét: Chết tiệt, đây là đang hỏi tội mình sao? Bạch Mộc, đồ chó này định bắt mình tiếp tục huấn luyện nữa chứ gì? Mình chỉ là một nữ sinh viên đại học bình thường thôi mà, không muốn...
Bạch Mộc quay sang hỏi ý kiến Tiêu Túy: “Vậy ngày mai để Tiêu Họa đi cùng chúng ta tìm kiếm vật tư, còn việc huấn luyện giao cho người khác. Đội trưởng thấy thế nào?”
Tiêu Túy gật đầu không hề do dự: “Cậu tự sắp xếp đi.”
Tiêu Họa: “...”
Tiêu Họa: “???”
“Tiêu Họa, em không muốn sao?” Bạch Mộc tỏ vẻ ngạc nhiên. Hôm qua cô còn nói muốn đánh xác sống, chẳng lẽ là anh hiểu lầm?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Họa mỉm cười, cố gắng trấn tĩnh: “Muốn.”
Chỉ là cô vừa mới rủa thầm ạn trong đầu, nay bị xoay ngược tình thế bất ngờ khiến cô không kịp trở tay.
“Vậy là tốt rồi.” Bạch Mộc thở phào, sau đó quay sang mọi người:
“Giờ bàn xem ai sẽ thay Tiêu Họa huấn luyện ngày mai nhé?”
Căn phòng vốn đang ồn ào bỗng trở nên im lặng kỳ lạ. Một lúc lâu sau, Triệu Diệp rụt rè lên tiếng đề nghị: “Hay là... anh Bạch, anh đi đi?”
Bạch Mộc quay đầu nhìn Triệu Diệp, chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Tôi là dị năng không gian.”
Triệu Diệp lập tức nghẹn lời: “À… đúng.”
Là người duy nhất sở hữu dị năng không gian hiện tại, nếu để Bạch Mộc từ bỏ việc thu thập vật tư chỉ để huấn luyện tân binh, chắc chắn là lãng phí vô ích.
Bạch Mộc nhìn Triệu Diệp đầy ẩn ý, nghiêm túc đề nghị: “Thực ra, Diệp Tử có thể đi mà.”
Triệu Diệp: Anh Bạch, anh thù riêng công khai rõ ràng quá rồi đấy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cậu ta không dám cãi lại.
Tiêu Họa nhìn khuôn mặt trẻ con của Triệu Diệp, thản nhiên nhận xét: “Không phải tôi coi thường anh ấy nhưng… khuôn mặt của Triệu Diệp này… thật sự có sức răn đe sao?”
Lần này, ngay cả Bạch Mộc cũng có sự im lặng hiếm hoi.
Triệu Diệp: Tổn thương lần hai!
Còn bị tấn công nhân phẩm nữa!
Anh Bạch, sự im lặng của anh làm tôi đau lòng đến thế nào anh có biết không?
Hàn Tu Kiệt và Đường Dật cúi đầu cắm mặt ăn cơm, cố gắng nhịn cười sợ bị vạ lây.
Tiêu Họa nhận ra tình huống có vẻ không ổn, vội vàng sửa sai: “Ý tôi là… ừm… Triệu Diệp không có dị năng, gương mặt lại không đủ sức uy hiếp chắc khó quản lý được nhiều người.”
“Ừ.” Bạch Mộc gật đầu đồng tình, nhưng vẫn quay sang hỏi ý kiến Triệu Diệp: “Diệp Tử, cậu có muốn thử không?”
Trên đời không gì khó xử hơn việc người ta xem thường bạn, mà bạn lại không thể phản bác, thậm chí còn thấy họ nói rất đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro