Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Niên Đại Văn [Thập Niên 70]
Chương 173
2024-11-11 14:36:53
Editor: TulaBachu1316
Tạ Bạch Lộ đỏ mặt, chui ra từ dưới cánh tay to lớn của anh, còn quay đầu lè lè lưỡi, nói: “Anh nằm mơ đi!”
Đường Tự Lập cười thành tiếng, anh chạy theo, kéo vạt áo Tạ Bạch Lộ lại, nói: “Đừng chạy nữa, anh không chọc em nữa, em lên lầu đi, anh nói chuyện chính với em.”
Tạ Bạch Lộ lập tức trợn tròn mắt---Đường Tự Lập muốn nói với cô chuyện kia rồi.
Đường Tự Lập kéo Tạ Bạch Lộ lên lầu, anh kéo từ dưới gầm giường ra một cái rương gỗ rất to, rương có khóa, anh mở một ngăn bí mật tự chế trong bàn sách ra, lấy ra một chiếc chìa khóa mở rương ra, bên trong lộ ra một đống linh kiện và công cụ.
Tạ Bạch Lộ có chút hồ đồ: “Em nhìn ra anh đang sửa radio, nhưng, nhà anh đã có hai cái radio rồi, còn phải sửa cái này làm gì?”
Đường Tự Lập nói: “Sửa được cái này rồi, anh sẽ đem đi đổi đồ với lái xe tải đường dài, đem đồ đổi được đi bán.”
Anh tỉ mỉ nói lại một chút những gì anh phát hiện được lúc kì nghỉ hè năm lớp 8, sau đó nói làm sao đổi đồ với lái xe tải, lại nói đến căn nhà nhỏ mà mình đã mua, còn có bạn đồng hành Phùng Quang Vinh.
Tạ Bạch Lộ chăm chú nghe, vừa nghe vừa mở to hai mắt---người yêu ngày thực sự rất giỏi, nhìn cái kho báu nhỏ này, thật đầy đủ!
Mọi người đều là người, vì sao đầu óc anh lại lanh lẹ như vậy?
“Đại khái là những cái này rồi, em có gì muốn hỏi, đều có thể hỏi anh.” Đường Tự Lập hơi lo lắng nhìn Tạ Bạch Lộ.
Chuyện trao đổi đồ thực ra có rất nhiều người đều đang làm rồi, chỉ có điều thời đại này thực ra không minh bạch, anh lo Tạ Bạch Lộ sẽ coi thường chuyện này.
Tạ Bạch Lộ ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mặt đầy hưng phấn nói: “Em không có gì muốn hỏi cả, anh làm những cái này em cũng không hiểu, em chỉ biết anh lợi hại quá! Đường Tự Lập, đầu óc anh làm từ gì vậy, sao lại thông minh như vậy?”
Đường Tự Lập hơi bất ngờ, sau đó liền cười.
Là anh hiểu lầm rồi, đây là người yêu mà anh nhìn trúng, sao có thể bởi vì anh làm loại chuyện này mà cảm thấy anh không minh bạch?
“Đầu óc anh không xem là thông minh, theo nhưng gì anh biết, đại viện quân khu chúng ta, còn có người làm mua bán lớn hơn.” Đường Tự Lập nói: “Có điều, anh không dám làm chuyện vượt quá quy tắc. Nhà chúng ta là gia đình quân nhân, nếu làm vượt quá quy tắc, anh sợ ông nội và cha sẽ nổi giận. Cứ làm nhỏ như vậy, kiếm thêm chút, tạm thời mà, là đủ rồi. Người cũng không thể quá tham lam, làm mua bán lớn, cũng phải chịu càng nhiều nguy cơ.”
“Đã đủ rồi, hơn nữa ngay cả nhà của bản thân anh cũng đã mua được rồi!” Tạ Bạch Lộ mở to mắt: “Căn nhà đó ở đâu? Có lớn không? Chúng ta sau này sống ở đó sao?”
Đường Tự Lập nói: “Nhà cách ở đây không xa, nhưng có chút cũ kĩ, hơn nữa là nhà ngang cũ, trong nhà không có nhà vệ sinh. Anh nghĩ rồi, dù sao vẫn có thời gian, đợi anh tìm được căn nhà tốt hơn chút, để em xem qua rồi, mới quyết định có mua hay không.”
Tạ Bạch Lộ đỏ mặt, chui ra từ dưới cánh tay to lớn của anh, còn quay đầu lè lè lưỡi, nói: “Anh nằm mơ đi!”
Đường Tự Lập cười thành tiếng, anh chạy theo, kéo vạt áo Tạ Bạch Lộ lại, nói: “Đừng chạy nữa, anh không chọc em nữa, em lên lầu đi, anh nói chuyện chính với em.”
Tạ Bạch Lộ lập tức trợn tròn mắt---Đường Tự Lập muốn nói với cô chuyện kia rồi.
Đường Tự Lập kéo Tạ Bạch Lộ lên lầu, anh kéo từ dưới gầm giường ra một cái rương gỗ rất to, rương có khóa, anh mở một ngăn bí mật tự chế trong bàn sách ra, lấy ra một chiếc chìa khóa mở rương ra, bên trong lộ ra một đống linh kiện và công cụ.
Tạ Bạch Lộ có chút hồ đồ: “Em nhìn ra anh đang sửa radio, nhưng, nhà anh đã có hai cái radio rồi, còn phải sửa cái này làm gì?”
Đường Tự Lập nói: “Sửa được cái này rồi, anh sẽ đem đi đổi đồ với lái xe tải đường dài, đem đồ đổi được đi bán.”
Anh tỉ mỉ nói lại một chút những gì anh phát hiện được lúc kì nghỉ hè năm lớp 8, sau đó nói làm sao đổi đồ với lái xe tải, lại nói đến căn nhà nhỏ mà mình đã mua, còn có bạn đồng hành Phùng Quang Vinh.
Tạ Bạch Lộ chăm chú nghe, vừa nghe vừa mở to hai mắt---người yêu ngày thực sự rất giỏi, nhìn cái kho báu nhỏ này, thật đầy đủ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đều là người, vì sao đầu óc anh lại lanh lẹ như vậy?
“Đại khái là những cái này rồi, em có gì muốn hỏi, đều có thể hỏi anh.” Đường Tự Lập hơi lo lắng nhìn Tạ Bạch Lộ.
Chuyện trao đổi đồ thực ra có rất nhiều người đều đang làm rồi, chỉ có điều thời đại này thực ra không minh bạch, anh lo Tạ Bạch Lộ sẽ coi thường chuyện này.
Tạ Bạch Lộ ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mặt đầy hưng phấn nói: “Em không có gì muốn hỏi cả, anh làm những cái này em cũng không hiểu, em chỉ biết anh lợi hại quá! Đường Tự Lập, đầu óc anh làm từ gì vậy, sao lại thông minh như vậy?”
Đường Tự Lập hơi bất ngờ, sau đó liền cười.
Là anh hiểu lầm rồi, đây là người yêu mà anh nhìn trúng, sao có thể bởi vì anh làm loại chuyện này mà cảm thấy anh không minh bạch?
“Đầu óc anh không xem là thông minh, theo nhưng gì anh biết, đại viện quân khu chúng ta, còn có người làm mua bán lớn hơn.” Đường Tự Lập nói: “Có điều, anh không dám làm chuyện vượt quá quy tắc. Nhà chúng ta là gia đình quân nhân, nếu làm vượt quá quy tắc, anh sợ ông nội và cha sẽ nổi giận. Cứ làm nhỏ như vậy, kiếm thêm chút, tạm thời mà, là đủ rồi. Người cũng không thể quá tham lam, làm mua bán lớn, cũng phải chịu càng nhiều nguy cơ.”
“Đã đủ rồi, hơn nữa ngay cả nhà của bản thân anh cũng đã mua được rồi!” Tạ Bạch Lộ mở to mắt: “Căn nhà đó ở đâu? Có lớn không? Chúng ta sau này sống ở đó sao?”
Đường Tự Lập nói: “Nhà cách ở đây không xa, nhưng có chút cũ kĩ, hơn nữa là nhà ngang cũ, trong nhà không có nhà vệ sinh. Anh nghĩ rồi, dù sao vẫn có thời gian, đợi anh tìm được căn nhà tốt hơn chút, để em xem qua rồi, mới quyết định có mua hay không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro