Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Niên Đại Văn [Thập Niên 70]
Chương 24
2024-11-11 14:36:53
Editor: TulaBachu1316
Một nữ thanh niên tri thức tên Chu Linh cũng vội chạy về phòng tìm tiền, cô ta muốn nhờ Tạ Bạch Lộ giúp mang một hộp kem chăm sóc da Bách Tước Linh, cái này trên huyện không có bán, trên huyện chỉ có kem Hữu Nghị và dầu ngao, người trong thôn gọi là dầu vỏ ngọc trai.
Mạnh Lam nghe Chu Linh nói vậy, cũng khá động tâm, nhưng cô ta không thích Tạ Bạch Lộ, không muốn nhờ vả cô.
Tạ Bạch Lộ nhận lấy bút của Ngưu Hạo, nói: “Tôi giúp anh hỏi, nếu không sửa được, anh đừng tìm tôi.”
“Tôi biết rồi.” Ngưu Hạo cười nói: “Có thể sửa thì sửa, không sửa được thì chỉ đành bỏ đi thôi.”
Người trong thôn thấy Chu Linh tìm Tạ Bạch Lộ nhờ đem Bách Tước Linh, các cô gái trẻ cả mặt đều ngưỡng mộ, bọn họ bình thường ngay cả dầu vỏ ngọc trai cũng không nỡ dùng.
Tạ Bạch Lộ thu tiền xong, liền đi ra khỏi thôn trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám đông.
Phạm Bảo Mộc đưa cô lên trạm xe trên huyện, mua hai vé xe đi lên tỉnh.
Cũng chả trách ông cậu này có thể cưới được vợ thành phố, còn có thể làm lãnh đạo nhỏ trong xưởng, cái này là khả năng giao tiếp thực sự rất mạnh.
Hai người Tạ Bạch Lộ ngồi ngay phía sau ghế lái, ngửi thấy mùi xăng dầu nồng nặc, trên đường lắc lư 3 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lên đến tỉnh.
Nơi này khác biệt cực lớn so với nông thôn, quần áo của mọi người mặc cũng không giống, căn bản không có ai mặc áo bông hoa.
Mấy người mặt áo công nhân màu xanh lam đậm, cô gái trẻ đeo ba lô lệch nhìn thoáng qua Tạ Bạch Lộ, thấp giọng bàn tán: “Người nông thôn.”
Tạ Bạch Lộ căn bản không quan tâm chuyện này, lúc cô đi học, mọi người đều biết cô là cô nhi ở cô nhi viện, thế giới nội tâm sớm đã kiên cường rồi.
Hơn nữa, hiện tại cô là cô gái có hệ thống, chỉ cần nhanh chóng thăng cấp, đi theo hệ thống ăn sung mặc sướng, sẽ có ngày khiến người khác lác mắt.
Ngồi xe rất lâu, vừa xuống xe, Phạm Bảo Mộc liền tách cô ra đi vệ sinh, tiện còn hút điếu thuốc.
Tạ Bạch Lộ rửa tay xong đi ra tìm cậu, chưa đi bao lâu liền nhìn thấy cách cô mấy mét có một thanh niên dáng cao ráo, rút tay trong túi ra, một cuốn sổ đỏ đỏ theo đà trượt ra rơi xuống đất.
Tạ Bạch Lộ vội đuổi theo: “Này, xin chào, đồ của anh rơi rồi!”
Thanh niên sửng sốt một chút mới xoay người lại, liền nhìn thấy Tạ Bạch Lộ nhặt được quyển sổ đỏ của anh, đang cười giơ tay về hướng anh.
Anh vội sờ sờ trong túi áo mình, sau đó mới đưa tay ra, nói: “Cảm ơn.”
Tạ Bạch Lộ liếc nhìn cuốn sổ hồng, bên trên viết “thẻ học sinh”, liền vội đưa cho đối phương.
Một nữ thanh niên tri thức tên Chu Linh cũng vội chạy về phòng tìm tiền, cô ta muốn nhờ Tạ Bạch Lộ giúp mang một hộp kem chăm sóc da Bách Tước Linh, cái này trên huyện không có bán, trên huyện chỉ có kem Hữu Nghị và dầu ngao, người trong thôn gọi là dầu vỏ ngọc trai.
Mạnh Lam nghe Chu Linh nói vậy, cũng khá động tâm, nhưng cô ta không thích Tạ Bạch Lộ, không muốn nhờ vả cô.
Tạ Bạch Lộ nhận lấy bút của Ngưu Hạo, nói: “Tôi giúp anh hỏi, nếu không sửa được, anh đừng tìm tôi.”
“Tôi biết rồi.” Ngưu Hạo cười nói: “Có thể sửa thì sửa, không sửa được thì chỉ đành bỏ đi thôi.”
Người trong thôn thấy Chu Linh tìm Tạ Bạch Lộ nhờ đem Bách Tước Linh, các cô gái trẻ cả mặt đều ngưỡng mộ, bọn họ bình thường ngay cả dầu vỏ ngọc trai cũng không nỡ dùng.
Tạ Bạch Lộ thu tiền xong, liền đi ra khỏi thôn trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám đông.
Phạm Bảo Mộc đưa cô lên trạm xe trên huyện, mua hai vé xe đi lên tỉnh.
Cũng chả trách ông cậu này có thể cưới được vợ thành phố, còn có thể làm lãnh đạo nhỏ trong xưởng, cái này là khả năng giao tiếp thực sự rất mạnh.
Hai người Tạ Bạch Lộ ngồi ngay phía sau ghế lái, ngửi thấy mùi xăng dầu nồng nặc, trên đường lắc lư 3 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lên đến tỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nơi này khác biệt cực lớn so với nông thôn, quần áo của mọi người mặc cũng không giống, căn bản không có ai mặc áo bông hoa.
Mấy người mặt áo công nhân màu xanh lam đậm, cô gái trẻ đeo ba lô lệch nhìn thoáng qua Tạ Bạch Lộ, thấp giọng bàn tán: “Người nông thôn.”
Tạ Bạch Lộ căn bản không quan tâm chuyện này, lúc cô đi học, mọi người đều biết cô là cô nhi ở cô nhi viện, thế giới nội tâm sớm đã kiên cường rồi.
Hơn nữa, hiện tại cô là cô gái có hệ thống, chỉ cần nhanh chóng thăng cấp, đi theo hệ thống ăn sung mặc sướng, sẽ có ngày khiến người khác lác mắt.
Ngồi xe rất lâu, vừa xuống xe, Phạm Bảo Mộc liền tách cô ra đi vệ sinh, tiện còn hút điếu thuốc.
Tạ Bạch Lộ rửa tay xong đi ra tìm cậu, chưa đi bao lâu liền nhìn thấy cách cô mấy mét có một thanh niên dáng cao ráo, rút tay trong túi ra, một cuốn sổ đỏ đỏ theo đà trượt ra rơi xuống đất.
Tạ Bạch Lộ vội đuổi theo: “Này, xin chào, đồ của anh rơi rồi!”
Thanh niên sửng sốt một chút mới xoay người lại, liền nhìn thấy Tạ Bạch Lộ nhặt được quyển sổ đỏ của anh, đang cười giơ tay về hướng anh.
Anh vội sờ sờ trong túi áo mình, sau đó mới đưa tay ra, nói: “Cảm ơn.”
Tạ Bạch Lộ liếc nhìn cuốn sổ hồng, bên trên viết “thẻ học sinh”, liền vội đưa cho đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro