Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Tán Tỉnh Quân Gia Trong Niên Đại Văn
Chương 3
Nhân Chi
2024-10-07 09:53:27
Nhưng hôm nay con trai ruột của cô ấy đã không thuộc về cô ấy nữa!
Là cô ấy không cần hai cha con bọn họ.
Nhìn một nhà ấm áp mỹ mãn trên ti vi, cảm xúc hối hận, không cam lòng tràn ngập trong lòng nguyên thân, cuối cùng cô ấy hộc máu mà chết.
Ninh Hòa rốt cục nhớ được kết cục của nữ phụ trong sách, bị tác giả một bút cho xong.
Ngay cả Ninh Hòa cũng tỏ vẻ bất mãn với cách làm của nguyên thân.
Không đúng! Hẳn là tiếc rèn sắt không thành thép mới đúng!
Ông xã có tiền có nhan sắc, còn cho tiền hàng tháng, vậy mà khó chịu?
Có một đứa con trai thiên tài đáng yêu, không hạnh phúc sao?
Vì một người đàn ông mà từ bỏ gia đình tốt như vậy?
Khó trách là nữ phụ! Quả thật không xứng.
Không đúng không đúng, nên được hưởng.
Cuộc sống này cứ để cho ta quỷ đoản mệnh Ninh Hòa thay ngươi sống đi.
Ninh Hòa khát vọng có được một bộ khỏe mạnh đến mức nào, chưa nói tới hôm nay còn có thêm một người chồng vừa có tiền vừa cường tráng.
Còn có một đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện, đây quả thực là cuộc sống mà Ninh Hòa chưa từng trải qua!
Nếu ông trời cho cô một thân phận mới, cuộc sống mới, cô nhất định phải quý trọng!
Mục tiêu là sống thật lâu!
Nếu muốn trường thọ là không thể trải qua cuộc sống khổ cực, ôm chặt đùi nam chính rất quan trọng!
Nghĩ như vậy, Ninh Hòa không chút suy nghĩ quyết đoán lắc đầu.
"Anh phải đáp ứng em, phí sinh hoạt mỗi tháng cho em, tăng thêm mười tệ!"
Hạ Thiệu Xuyên nhíu chặt mày, sắc mặt trầm hơn:
"Cô vì mười tệ mà náo loạn muốn ly hôn với tôi?"
Ninh Hòa gật đầu mãnh liệt.
Trong sách, nữ phụ Ninh Hòa xuất thân giàu có, cha cô là thôn trưởng, nguyên thân là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng mười dặm tám xã.
Từ nhỏ đến lớn không lo ăn, không lo mặc.
Nuôi ra một thân bệnh công chúa.
Theo Ninh Hòa, chính là không có mệnh công chúa nhưng lại bị bệnh công chúa, ai cưới nguyên thân là xuôi tám đời!
Ai, nói xem có khéo hay không, nữ phụ pháo hôi một thân bệnh công chúa, hết lần này tới lần khác lại được nam chính cưới về nhà.
Nam chính thân là đoàn trưởng, mỗi tháng nhận trợ cấp một trăm hai mươi tệ, cho nguyên thân một trăm tệ lo toan nhà cửa.
Hai mươi tệ còn lại nam chính để dành.
Nguyên thân tiêu tiền như nước, không biết tiết kiệm.
Hạ Thiệu Xuyên phải tiết kiệm, trong nhà không có tiền gửi ngân hàng, căn bản không có cách nào sống.
Nhưng so sánh với không có tiền, anh càng không thể để cho con trai không có mẹ.
Nếu như thêm mười tệ mà có thể làm cho Ninh Hòa tạm thời bỏ đi ý định ly hôn, Hạ Thiệu Xuyên tự nhiên nguyện ý cho.
Gương mặt lạnh lùng cứng rắn Hạ Thiệu Xuyên rốt cục hơi mềm.
Anh nói với Ninh Hòa:
"Bắt đầu từ tháng sau, mỗi tháng anh cho em thêm mười đồng, sau này đừng nhắc tới hai chữ ly hôn trước mặt Khiêm Lâm nữa."
Là cô ấy không cần hai cha con bọn họ.
Nhìn một nhà ấm áp mỹ mãn trên ti vi, cảm xúc hối hận, không cam lòng tràn ngập trong lòng nguyên thân, cuối cùng cô ấy hộc máu mà chết.
Ninh Hòa rốt cục nhớ được kết cục của nữ phụ trong sách, bị tác giả một bút cho xong.
Ngay cả Ninh Hòa cũng tỏ vẻ bất mãn với cách làm của nguyên thân.
Không đúng! Hẳn là tiếc rèn sắt không thành thép mới đúng!
Ông xã có tiền có nhan sắc, còn cho tiền hàng tháng, vậy mà khó chịu?
Có một đứa con trai thiên tài đáng yêu, không hạnh phúc sao?
Vì một người đàn ông mà từ bỏ gia đình tốt như vậy?
Khó trách là nữ phụ! Quả thật không xứng.
Không đúng không đúng, nên được hưởng.
Cuộc sống này cứ để cho ta quỷ đoản mệnh Ninh Hòa thay ngươi sống đi.
Ninh Hòa khát vọng có được một bộ khỏe mạnh đến mức nào, chưa nói tới hôm nay còn có thêm một người chồng vừa có tiền vừa cường tráng.
Còn có một đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện, đây quả thực là cuộc sống mà Ninh Hòa chưa từng trải qua!
Nếu ông trời cho cô một thân phận mới, cuộc sống mới, cô nhất định phải quý trọng!
Mục tiêu là sống thật lâu!
Nếu muốn trường thọ là không thể trải qua cuộc sống khổ cực, ôm chặt đùi nam chính rất quan trọng!
Nghĩ như vậy, Ninh Hòa không chút suy nghĩ quyết đoán lắc đầu.
"Anh phải đáp ứng em, phí sinh hoạt mỗi tháng cho em, tăng thêm mười tệ!"
Hạ Thiệu Xuyên nhíu chặt mày, sắc mặt trầm hơn:
"Cô vì mười tệ mà náo loạn muốn ly hôn với tôi?"
Ninh Hòa gật đầu mãnh liệt.
Trong sách, nữ phụ Ninh Hòa xuất thân giàu có, cha cô là thôn trưởng, nguyên thân là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng mười dặm tám xã.
Từ nhỏ đến lớn không lo ăn, không lo mặc.
Nuôi ra một thân bệnh công chúa.
Theo Ninh Hòa, chính là không có mệnh công chúa nhưng lại bị bệnh công chúa, ai cưới nguyên thân là xuôi tám đời!
Ai, nói xem có khéo hay không, nữ phụ pháo hôi một thân bệnh công chúa, hết lần này tới lần khác lại được nam chính cưới về nhà.
Nam chính thân là đoàn trưởng, mỗi tháng nhận trợ cấp một trăm hai mươi tệ, cho nguyên thân một trăm tệ lo toan nhà cửa.
Hai mươi tệ còn lại nam chính để dành.
Nguyên thân tiêu tiền như nước, không biết tiết kiệm.
Hạ Thiệu Xuyên phải tiết kiệm, trong nhà không có tiền gửi ngân hàng, căn bản không có cách nào sống.
Nhưng so sánh với không có tiền, anh càng không thể để cho con trai không có mẹ.
Nếu như thêm mười tệ mà có thể làm cho Ninh Hòa tạm thời bỏ đi ý định ly hôn, Hạ Thiệu Xuyên tự nhiên nguyện ý cho.
Gương mặt lạnh lùng cứng rắn Hạ Thiệu Xuyên rốt cục hơi mềm.
Anh nói với Ninh Hòa:
"Bắt đầu từ tháng sau, mỗi tháng anh cho em thêm mười đồng, sau này đừng nhắc tới hai chữ ly hôn trước mặt Khiêm Lâm nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro