Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80: Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Không Cưới Cũng...
2024-10-16 20:57:25
Ngô Nhị Ngưu thấy rõ người mình cứu, lại nhìn Tống Ngọc Lan, trong lòng rất tức giận.
Anh ta còn chưa chạm vào người Tống Ngọc Lan, nhưng lại chạm vào Triệu Hoa ngay trước mắt mọi người, vốn dĩ anh ta đã không cưới được vợ, giờ nắm được ai thì cưới người đó.
Ngô Nhị Ngưu quỳ trước mặt bà Triệu: “Mẹ vợ, con nhất định sẽ cưới Hoa Nhi, Tống Ngọc Lan biết bơi, lần đầu con chỉ xuống nước chứ chưa hề nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, lại càng không chạm vào”.
Nghe thấy lời Ngô Nhị Ngưu nói, mọi người liền xì xào.
“Thật là bịa đặt! Nhà họ Triệu thật ghê tởm, nha đầu Tống gia là do tôi nhìn mà lớn lên, từ nhỏ đã biết bơi, ban đầu tôi đã không tin rồi”.
“Các người quên mẹ của Triệu Kiến Quốc đã gả cho ba của cậu ta thế nào à?”
“Triệu Hoa này đúng là giống mẹ mình! Bây giờ thì tốt rồi, phải gả cho Ngô Nhị Ngưu”.
Triệu Hoa khóc lóc nhào vào lòng mẹ mình: “Mẹ, con không muốn gả cho tên đàn ông ế vợ Ngô Nhị Ngưu kia đâu!”
“Không gả”. Bà Triệu an ủi, giơ tay đánh Ngô Nhị Ngưu: “Ai là mẹ vợ của cậu, cút!”
"Cô ấy đã bị tôi sờ hết rồi, không cưới cũng phải cưới!" Ngô Nhị Ngưu kiên quyết, quỳ trước mặt bà Triệu mà nói.
Tống Ngọc Lan nắm chặt tay, mặt càng thêm tái nhợt, yếu ớt tiến lên trước, đứng trước mặt mọi người cười yếu ớt nói: "Ngô Nhị Ngưu đã nói rõ anh ta không chạm vào tôi, tức là Triệu Hoa đã bịa đặt. Nhưng tôi rộng lượng nên sẽ bỏ qua cho cô"
Sau đó, trước mặt mọi người, cô giáng một cái tát vào mặt Triệu Kiến Quốc: "Triệu Kiến Quốc, anh đúng là không phải đàn ông, em gái anh rơi xuống nước, thế mà người làm quân nhân như anh lại thờ ơ"
Triệu Hoa nhìn Triệu Kiến Quốc, trong lòng tức giận, nhưng biết anh trai sắp thăng chức, Lãnh Thúy Anh còn hứa sẽ tìm cho cô ta một vị trí trong thành, nên cô ta cắn môi nhịn không hỏi tại sao anh trai không cứu cô ta.
Tống Ngọc Lan tháo chiếc vòng cổ bằng dây tơ hồng ném cho Triệu Kiến Quốc: "Khi còn có hôn ước với tôi mà anh đã ở bên Lãnh Thúy Anh. Anh là kẻ tệ bạc, nghe rõ đây, Tống Ngọc Lan tôi từ hôn với anh!"
Không đợi Triệu Kiến Quốc lên tiếng, Tống Ngọc Lan lạnh lùng nói: "Mong anh trả lại nhà tôi 82 đồng 5 hào, coi như chúng ta không nợ gì nhau."
Triệu Kiến Quốc nghiến răng, anh ta muốn có lý do chính đáng để từ hôn chứ không phải bị từ hôn.
Làm vậy thì anh ta sẽ không thể ngẩng đầu trước mặt Lãnh Thúy Anh.
"Tôi không ở bên Lãnh Thúy Anh, tôi chỉ cảm thấy chúng ta không hợp."
"Không hợp thì nói không hợp, làm vậy là sao? Dùng tôi để hiến tế cho tình yêu vĩ đại của anh à? Anh nói mình không ở bên Lãnh Thúy Anh, vậy cam đoan từ nay không ở bên cô ta đi thì 82 đồng 5 hào này tôi sẽ coi như bị gió cuốn đi."
Triệu Kiến Quốc đối mặt với Tống Ngọc Lan hùng hổ liền im lặng.
Trong lòng anh ta cũng thấy kỳ lạ, Tống Ngọc Lan như thay đổi thành người khác vậy, trong ánh mắt nhìn anh ta là sự chán ghét chứ không còn tình yêu nữa.
Điều này khiến Triệu Kiến Quốc nghĩ mãi không ra.
Anh ta còn chưa chạm vào người Tống Ngọc Lan, nhưng lại chạm vào Triệu Hoa ngay trước mắt mọi người, vốn dĩ anh ta đã không cưới được vợ, giờ nắm được ai thì cưới người đó.
Ngô Nhị Ngưu quỳ trước mặt bà Triệu: “Mẹ vợ, con nhất định sẽ cưới Hoa Nhi, Tống Ngọc Lan biết bơi, lần đầu con chỉ xuống nước chứ chưa hề nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, lại càng không chạm vào”.
Nghe thấy lời Ngô Nhị Ngưu nói, mọi người liền xì xào.
“Thật là bịa đặt! Nhà họ Triệu thật ghê tởm, nha đầu Tống gia là do tôi nhìn mà lớn lên, từ nhỏ đã biết bơi, ban đầu tôi đã không tin rồi”.
“Các người quên mẹ của Triệu Kiến Quốc đã gả cho ba của cậu ta thế nào à?”
“Triệu Hoa này đúng là giống mẹ mình! Bây giờ thì tốt rồi, phải gả cho Ngô Nhị Ngưu”.
Triệu Hoa khóc lóc nhào vào lòng mẹ mình: “Mẹ, con không muốn gả cho tên đàn ông ế vợ Ngô Nhị Ngưu kia đâu!”
“Không gả”. Bà Triệu an ủi, giơ tay đánh Ngô Nhị Ngưu: “Ai là mẹ vợ của cậu, cút!”
"Cô ấy đã bị tôi sờ hết rồi, không cưới cũng phải cưới!" Ngô Nhị Ngưu kiên quyết, quỳ trước mặt bà Triệu mà nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Ngọc Lan nắm chặt tay, mặt càng thêm tái nhợt, yếu ớt tiến lên trước, đứng trước mặt mọi người cười yếu ớt nói: "Ngô Nhị Ngưu đã nói rõ anh ta không chạm vào tôi, tức là Triệu Hoa đã bịa đặt. Nhưng tôi rộng lượng nên sẽ bỏ qua cho cô"
Sau đó, trước mặt mọi người, cô giáng một cái tát vào mặt Triệu Kiến Quốc: "Triệu Kiến Quốc, anh đúng là không phải đàn ông, em gái anh rơi xuống nước, thế mà người làm quân nhân như anh lại thờ ơ"
Triệu Hoa nhìn Triệu Kiến Quốc, trong lòng tức giận, nhưng biết anh trai sắp thăng chức, Lãnh Thúy Anh còn hứa sẽ tìm cho cô ta một vị trí trong thành, nên cô ta cắn môi nhịn không hỏi tại sao anh trai không cứu cô ta.
Tống Ngọc Lan tháo chiếc vòng cổ bằng dây tơ hồng ném cho Triệu Kiến Quốc: "Khi còn có hôn ước với tôi mà anh đã ở bên Lãnh Thúy Anh. Anh là kẻ tệ bạc, nghe rõ đây, Tống Ngọc Lan tôi từ hôn với anh!"
Không đợi Triệu Kiến Quốc lên tiếng, Tống Ngọc Lan lạnh lùng nói: "Mong anh trả lại nhà tôi 82 đồng 5 hào, coi như chúng ta không nợ gì nhau."
Triệu Kiến Quốc nghiến răng, anh ta muốn có lý do chính đáng để từ hôn chứ không phải bị từ hôn.
Làm vậy thì anh ta sẽ không thể ngẩng đầu trước mặt Lãnh Thúy Anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi không ở bên Lãnh Thúy Anh, tôi chỉ cảm thấy chúng ta không hợp."
"Không hợp thì nói không hợp, làm vậy là sao? Dùng tôi để hiến tế cho tình yêu vĩ đại của anh à? Anh nói mình không ở bên Lãnh Thúy Anh, vậy cam đoan từ nay không ở bên cô ta đi thì 82 đồng 5 hào này tôi sẽ coi như bị gió cuốn đi."
Triệu Kiến Quốc đối mặt với Tống Ngọc Lan hùng hổ liền im lặng.
Trong lòng anh ta cũng thấy kỳ lạ, Tống Ngọc Lan như thay đổi thành người khác vậy, trong ánh mắt nhìn anh ta là sự chán ghét chứ không còn tình yêu nữa.
Điều này khiến Triệu Kiến Quốc nghĩ mãi không ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro