Xuyên Thành Nữ Phụ Tiểu Thuyết Np
Chương 19
Cẩm Tiểu Xuyên er
2024-12-13 23:25:42
Lúc trưa cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng buổi chiều bắt đầu đau một lần nữa.
Vu Tình cảm thấy mình thật sự muốn bị bà dì đến tra tấn đau đớn đến chết.
Làm con gái thật khó mà.
Vu Tình ôm bụng nghĩ.
Hai tiết ngữ văn trước khi tan học có giáo viên đến dự giờ.
Vu Tình sợ nhất là môn ngữ văn có người đến dự giờ.
Cô cảm thấy giáo viên ngữ văn này giảng bài rất thôi miên, nhưng có người đến dự giờ thì cô không thể nằm ngủ trên bàn.
Dư quang của Mục Tư Vũ nhìn thấy đầu của cô gật gù như gà con đang mổ thóc, đầu cũng càng ngày càng thấp.
Nhìn cô có chút muốn cười.
Vu Tình cảm giác trong nháy mắt cô hình như đã tiến vào giấc ngủ sau đó đột nhiên bừng tỉnh.
Mục Tư Vũ không nhịn được cười khẽ ra tiếng.
Vu Tình nhìn cậu một cái, nhỏ giọng oán giận như làm nũng: "Cậu không cảm thấy giáo viên giảng bài rất mệt mỏi sao?"
Ý cười của Mục Tư Vũ còn chưa hoàn toàn thu hồi: "Vẫn được."
Vu Tình giật giật: "Thật buồn ngủ."
Cô chống đỡ hết mình đến tan học, kết quả không ngờ giáo viên ngữ văn còn không có ý định chấm dứt.
"Tại sao thầy ấy vẫn còn nói vậy?"
Vu Tình cảm thấy mình thật sự vô cùng buồn ngủ.
"Cậu không nghe thấy thầy nói hai tiết học sẽ học liền sao?"
"Vãi." Vu Tinh nhịn không được nhíu mày mắng.
"Lại nhẫn nhịn."
Vu Tình nhìn cậu một cái.
Cô cảm thấy hôm nay quan hệ của Mục Tư Vũ và cô giống như gần gũi hơn một chút.
Cô cảm thấy khá kỳ diệu.
Rõ ràng mới quen biết hai ngày, chẳng lẽ dễ dàng đạt được tình bạn của nam sinh như vậy sao?
Lúc đầu Vu Tình một người bạn khác giới cũng không có, cô cũng không biết nên làm quen với người khác phái như thế nào, cảm giác giống như người khác phái thì không có chủ đề gì để tán gẫu.
Vu Tình xoa xoa mặt vài cái, tiếp tục nghe giảng.
Mục Tư Vũ nhìn bộ dáng xoa mặt cô, cảm thấy cô càng giống như một con mèo con hơn.
Giống như một con mèo, lúc nào cũng chà mặt liếm mép.
Vu Tình thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc tan học, định gửi tin nhắn cho Vu Hựu, phát hiện giữa trưa Thanh Xuyên gửi tin nhắn cho cô: "Thực xin lỗi a Tình Tình, buổi trưa tớ có việc không mua đồ ăn cho cậu được, ngày mai tớ mời cậu ăn cơm nhoa!"
Sau đó còn đi kèm mấy cái biểu tượng cảm xúc đáng yêu.
Vu Tình không rep lại, mở tin nhắn của Vu Hựu gửi tin nhắn cho anh.
Cô ấy thì có thể làm gì? Lại là làm một ít chuyện với nam nhân của cô ấy mà thôi.
Thanh Xuyên cũng hay đau bụng kinh, Vu Tình nguyên tác luôn dặn dò cô ấy không được ăn đồ lạnh, lúc cô ấy không có khẩu vị ăn cơm sẽ mang cho cô ấy chút đồ ăn vặt.
Vu Tình nói cô ấy không nên tức giận, làm rất nhiều thứ cho Thanh Xuyên, nhưng rốt cục cô ấy lại không có ý định ăn.
Không tức giận, chỉ là ít nhiều có một chút không vui vẻ đi.
Có chút vì Vu Tình nguyên tác mà cảm giác không đáng giá lắm.
Dù sao lúc nào cũng cảm giác sợ hãi khi không được yêu thích.
Vu Hựu sau khi tan học đến tìm Vu Tình.
Mở cửa ra thấy trong lớp học chỉ có một mình cô đang nằm sấp ngủ.
Anh đi qua vỗ nhẹ vào cô.
Vu Hựu nhìn thấy lông mi cô run rẩy, sau đó mở mắt ra.
Cô ngồi dậy nhìn Vu Hựu đang đứng bên cạnh cô.
Vu Tình còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hai con mắt có chút mông lung nhìn anh, giọng nói có chút mềm mại: "Anh."
Rõ ràng chỉ có một chữ, nhưng Vu Hựu lại cảm giác chữ kia giống như phủ đầy đường, còn rơi xuống nước đường sền sệt.
Tim Vu Hựu đập nhanh hơn một chút.
Vu Tình đã sớm thu thập xong cặp sách đeo lên lựng đi cùng Vu Hựu.
Cô ngáp một cái, nước mắt sinh lý tràn đầy hai mắt: "Buồn ngủ quá."
Sau đó lau nước mắt đi.
Vu Hựu ngồi lên xe, nói với Vu Tình: "Hôm nay đi ngủ sớm một chút."
"Ừm."
Cô cũng quyết định đi ngủ sớm, không thể thức khuya nữa, thật sự buồn ngủ đến chết.
Cô thấy Vu Hựu lên xe lấy điện thoại di động ra xem tin tức, dịch chuyển về phía anh.
Cô dựa đầu vào vai Vu Hựu, làm nũng nói: "Buồn ngủ quá."
Tay cô nắm lấy tay anh, chậm rãi đan xen mười ngón tay anh.
"Bụng cũng đau nữa."
"Hôm nay Thanh Thanh nói buổi trưa mang đồ ăn cho em, kết quả cũng không đem tới."
Có thể là bà dì đến, Vu Tình hiện tại rất muốn làm nũng.
Muốn làm nũng không kiêng nể gì, muốn được người ta bao dung vô điều kiện, muốn cảm nhận được mình được yêu thương.
Tay Vu Tình quá lạnh, Vu Hựu nắm tay cô bỏ vào trong túi áo mình.
"Buổi trưa không ăn cơm à?" Vu Hựu hỏi.
Vu Tình gật gật đầu.
Tóc Vu Tình chạm lên hàm anh, bởi vì động tác cọ xát tóc lên mặt anh của cô, làm cho anh cảm thấy có chút ngứa ngáy.
"Anh."
"Ừ?"
"Anh."
"Nói."
"Anh anh anh anh anh, ha ha ha ha ha." Vu Tình tự mình chọc cười.
"Anh có cảm thấy em vừa rồi như gà kêu không ?” Vu Tình quay đầu nhìn về phía Vu Hựu.
Vu Hựu nghiêng đầu vừa vặn đối mặt với Vu Tình.
Mặt hai người kề sát nhau rất gần, Vu Hựu thậm chí có thể cảm giác được hơi thở khi cô hít thở.
Vu Tình nhìn Vu Hựu trước mắt.
Anh rất đẹp trai, đeo một cặp kính gọng đen, cô nhìn thấy nốt ruồi lệ của anh qua tròng kính.
Đôi môi của anh có chút mỏng, nhưng rất đẹp.
Trong nháy mắt cô muốn hôn, hôn lên môi anh, nếm thử có phải rất mềm rất ngọt hay không.
Cô quay đầu lại, tiếp tục dựa vào Vu Hựu.
Vu Hựu tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Vu Tình cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay cô dường như giật giật một chút.
Vu Tình sau khi ăn cơm xong trở về phòng làm bài tập.
Hôm nay cô gần như ngủ ở trường, bài tập về nhà cũng chưa làm xong.
Lần đầu tiên cô đăng một tin nhắn trong phần mềm livestream của mình nói cô không khỏe, ngừng phát sóng trong hai ngày.
Chẳng bao lâu đã có ai đó đã bình luận.
Tốc độ tăng fan của Vu Tình rất nhanh, hiện tại cũng đã có một trăm ngàn fan.
Cô làm bài tập về nhà, một lúc sau điện thoại di động sáng lên.
Cô cầm tới phát hiện là Tư Đường gửi tin nhắn cho cô.
Cô còn tưởng rằng sau khi ngày hôm qua cô nói như vậy, anh sẽ không chủ động nhắn tin cho cô nữa.
"Thân thể làm sao vậy?"
"Đau bụng." Vu Tình trả lời.
Đối diện gửi tới một cái biểu tượng cảm xúc uống nhiều nước nóng.
Vu Tình không trả lời lại.
Vu Tình cảm thấy mình thật sự muốn bị bà dì đến tra tấn đau đớn đến chết.
Làm con gái thật khó mà.
Vu Tình ôm bụng nghĩ.
Hai tiết ngữ văn trước khi tan học có giáo viên đến dự giờ.
Vu Tình sợ nhất là môn ngữ văn có người đến dự giờ.
Cô cảm thấy giáo viên ngữ văn này giảng bài rất thôi miên, nhưng có người đến dự giờ thì cô không thể nằm ngủ trên bàn.
Dư quang của Mục Tư Vũ nhìn thấy đầu của cô gật gù như gà con đang mổ thóc, đầu cũng càng ngày càng thấp.
Nhìn cô có chút muốn cười.
Vu Tình cảm giác trong nháy mắt cô hình như đã tiến vào giấc ngủ sau đó đột nhiên bừng tỉnh.
Mục Tư Vũ không nhịn được cười khẽ ra tiếng.
Vu Tình nhìn cậu một cái, nhỏ giọng oán giận như làm nũng: "Cậu không cảm thấy giáo viên giảng bài rất mệt mỏi sao?"
Ý cười của Mục Tư Vũ còn chưa hoàn toàn thu hồi: "Vẫn được."
Vu Tình giật giật: "Thật buồn ngủ."
Cô chống đỡ hết mình đến tan học, kết quả không ngờ giáo viên ngữ văn còn không có ý định chấm dứt.
"Tại sao thầy ấy vẫn còn nói vậy?"
Vu Tình cảm thấy mình thật sự vô cùng buồn ngủ.
"Cậu không nghe thấy thầy nói hai tiết học sẽ học liền sao?"
"Vãi." Vu Tinh nhịn không được nhíu mày mắng.
"Lại nhẫn nhịn."
Vu Tình nhìn cậu một cái.
Cô cảm thấy hôm nay quan hệ của Mục Tư Vũ và cô giống như gần gũi hơn một chút.
Cô cảm thấy khá kỳ diệu.
Rõ ràng mới quen biết hai ngày, chẳng lẽ dễ dàng đạt được tình bạn của nam sinh như vậy sao?
Lúc đầu Vu Tình một người bạn khác giới cũng không có, cô cũng không biết nên làm quen với người khác phái như thế nào, cảm giác giống như người khác phái thì không có chủ đề gì để tán gẫu.
Vu Tình xoa xoa mặt vài cái, tiếp tục nghe giảng.
Mục Tư Vũ nhìn bộ dáng xoa mặt cô, cảm thấy cô càng giống như một con mèo con hơn.
Giống như một con mèo, lúc nào cũng chà mặt liếm mép.
Vu Tình thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc tan học, định gửi tin nhắn cho Vu Hựu, phát hiện giữa trưa Thanh Xuyên gửi tin nhắn cho cô: "Thực xin lỗi a Tình Tình, buổi trưa tớ có việc không mua đồ ăn cho cậu được, ngày mai tớ mời cậu ăn cơm nhoa!"
Sau đó còn đi kèm mấy cái biểu tượng cảm xúc đáng yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Tình không rep lại, mở tin nhắn của Vu Hựu gửi tin nhắn cho anh.
Cô ấy thì có thể làm gì? Lại là làm một ít chuyện với nam nhân của cô ấy mà thôi.
Thanh Xuyên cũng hay đau bụng kinh, Vu Tình nguyên tác luôn dặn dò cô ấy không được ăn đồ lạnh, lúc cô ấy không có khẩu vị ăn cơm sẽ mang cho cô ấy chút đồ ăn vặt.
Vu Tình nói cô ấy không nên tức giận, làm rất nhiều thứ cho Thanh Xuyên, nhưng rốt cục cô ấy lại không có ý định ăn.
Không tức giận, chỉ là ít nhiều có một chút không vui vẻ đi.
Có chút vì Vu Tình nguyên tác mà cảm giác không đáng giá lắm.
Dù sao lúc nào cũng cảm giác sợ hãi khi không được yêu thích.
Vu Hựu sau khi tan học đến tìm Vu Tình.
Mở cửa ra thấy trong lớp học chỉ có một mình cô đang nằm sấp ngủ.
Anh đi qua vỗ nhẹ vào cô.
Vu Hựu nhìn thấy lông mi cô run rẩy, sau đó mở mắt ra.
Cô ngồi dậy nhìn Vu Hựu đang đứng bên cạnh cô.
Vu Tình còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hai con mắt có chút mông lung nhìn anh, giọng nói có chút mềm mại: "Anh."
Rõ ràng chỉ có một chữ, nhưng Vu Hựu lại cảm giác chữ kia giống như phủ đầy đường, còn rơi xuống nước đường sền sệt.
Tim Vu Hựu đập nhanh hơn một chút.
Vu Tình đã sớm thu thập xong cặp sách đeo lên lựng đi cùng Vu Hựu.
Cô ngáp một cái, nước mắt sinh lý tràn đầy hai mắt: "Buồn ngủ quá."
Sau đó lau nước mắt đi.
Vu Hựu ngồi lên xe, nói với Vu Tình: "Hôm nay đi ngủ sớm một chút."
"Ừm."
Cô cũng quyết định đi ngủ sớm, không thể thức khuya nữa, thật sự buồn ngủ đến chết.
Cô thấy Vu Hựu lên xe lấy điện thoại di động ra xem tin tức, dịch chuyển về phía anh.
Cô dựa đầu vào vai Vu Hựu, làm nũng nói: "Buồn ngủ quá."
Tay cô nắm lấy tay anh, chậm rãi đan xen mười ngón tay anh.
"Bụng cũng đau nữa."
"Hôm nay Thanh Thanh nói buổi trưa mang đồ ăn cho em, kết quả cũng không đem tới."
Có thể là bà dì đến, Vu Tình hiện tại rất muốn làm nũng.
Muốn làm nũng không kiêng nể gì, muốn được người ta bao dung vô điều kiện, muốn cảm nhận được mình được yêu thương.
Tay Vu Tình quá lạnh, Vu Hựu nắm tay cô bỏ vào trong túi áo mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Buổi trưa không ăn cơm à?" Vu Hựu hỏi.
Vu Tình gật gật đầu.
Tóc Vu Tình chạm lên hàm anh, bởi vì động tác cọ xát tóc lên mặt anh của cô, làm cho anh cảm thấy có chút ngứa ngáy.
"Anh."
"Ừ?"
"Anh."
"Nói."
"Anh anh anh anh anh, ha ha ha ha ha." Vu Tình tự mình chọc cười.
"Anh có cảm thấy em vừa rồi như gà kêu không ?” Vu Tình quay đầu nhìn về phía Vu Hựu.
Vu Hựu nghiêng đầu vừa vặn đối mặt với Vu Tình.
Mặt hai người kề sát nhau rất gần, Vu Hựu thậm chí có thể cảm giác được hơi thở khi cô hít thở.
Vu Tình nhìn Vu Hựu trước mắt.
Anh rất đẹp trai, đeo một cặp kính gọng đen, cô nhìn thấy nốt ruồi lệ của anh qua tròng kính.
Đôi môi của anh có chút mỏng, nhưng rất đẹp.
Trong nháy mắt cô muốn hôn, hôn lên môi anh, nếm thử có phải rất mềm rất ngọt hay không.
Cô quay đầu lại, tiếp tục dựa vào Vu Hựu.
Vu Hựu tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Vu Tình cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay cô dường như giật giật một chút.
Vu Tình sau khi ăn cơm xong trở về phòng làm bài tập.
Hôm nay cô gần như ngủ ở trường, bài tập về nhà cũng chưa làm xong.
Lần đầu tiên cô đăng một tin nhắn trong phần mềm livestream của mình nói cô không khỏe, ngừng phát sóng trong hai ngày.
Chẳng bao lâu đã có ai đó đã bình luận.
Tốc độ tăng fan của Vu Tình rất nhanh, hiện tại cũng đã có một trăm ngàn fan.
Cô làm bài tập về nhà, một lúc sau điện thoại di động sáng lên.
Cô cầm tới phát hiện là Tư Đường gửi tin nhắn cho cô.
Cô còn tưởng rằng sau khi ngày hôm qua cô nói như vậy, anh sẽ không chủ động nhắn tin cho cô nữa.
"Thân thể làm sao vậy?"
"Đau bụng." Vu Tình trả lời.
Đối diện gửi tới một cái biểu tượng cảm xúc uống nhiều nước nóng.
Vu Tình không trả lời lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro