Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Ở Cùng Phòng Với Nam Chính
Chương 3
2024-12-17 00:43:31
Tô Thanh Thanh ăn uống mải mê không mảy may để tâm đến ánh nhìn mang tính đánh giá của mấy nữ sinh đối diện rồi đi về phòng.
Cô vừa đi, mấy nữ sinh vẫn đang ngây ngốc vội che khuôn mặt đỏ bừng.
"Nhìn kìa, nhìn kìa..."
"Mái tóc đó cũng không thể phong ấn được nhan sắc ấy! Đúng là cực phẩm!"
"Hoa khôi làm gì có cửa! Trước giờ mình chưa từng gặp ai đẹp hơn cậu ta!!" Cho dù là nam hay nữ.
"Trước đây chỉ nhìn thoáng qua cậu ấy từ xa, vừa nãy nhìn gần vậy, trái tim mình muốn nổ tung rồi!!!"
"Mình cũng vậy!"
Sắc trời dần tối, may mà trời chỉ nổi gió lớn chứ không mưa, bằng không cô không biết phải làm sao để đi hết quãng đường về kí túc xá.
Vừa hít gió lạnh vừa đi về phòng, hình như nam chính Mộ Bạch cũng đang ở đó... Tô Thanh Thanh cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với nhân vật chính trong tiểu thuyết, cô ý thức rất rõ mình là nữ phụ lót đường.
Nếu có chuyện gì xảy ra, người hi sinh đầu tiên sẽ là cô chứ không phải nam nữ chính có hào quang toả sáng.
Quan trọng nhất là lúc này cô đang che giấu việc giả trai rất tốt, nếu không may bị nam chính phát hiện, hắn nhất định sẽ nghĩ cô cố ý tiếp cận hắn để gây rối.
Mà thủ đoạn của nam chính rất... thâm độc. Muốn hắn nương tay? Chờ đến kiếp sau cũng chưa chắc!
Đây chính là cuốn truyện Mary Sue. Thiết lập của nam chính là hung hãn, tàn nhẫn, độc ác.
Khi Tô Thanh Thanh lấy lại tinh thần thì đã đứng ở trước cửa phòng, cô thở ra một hơi, chưa kịp đi vào thì một cánh tay đã chặn trước mặt.
Tô Thanh Thanh kinh ngạc nhìn về phía cánh tay chủ nhân: "?"
"Nè nhóc con! Sao vừa gặp tôi đã chạy toé khói? Không định nói gì sao?" Sở Vân Hàn dí sát mặt Tô Thanh Thanh.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thanh Thanh như bị nhiễm một tầng sương mờ ảo, lại tựa như tinh linh tự chốn nào đi lạc, gáy ngọc trắng nõn, cần cổ thon dài, da thịt mềm mại, yếu ớt...
Thoáng chốc, Sở Vân Hàn như bị thôi miên, rất nhanh sau đó lẩm bẩm lên tiếng: "Sao nhìn cậu như con gái vậy...?"
Tô Thanh Thanh: "..."
"Cậu là vua chúa hả? Tôi đi ăn cơm còn phải chào hỏi?" Cô không muốn nhiều lời với nam phụ ngông cuồng như vậy.
Sở Vân Hàn vốn còn đắm chìm trước dung mạo tuyệt mỹ lại bị cô vả mặt liền tỉnh táo lại: "Gan cậu lớn thật đó! Dám nói chuyện kiểu đó với ông đây?"
Vừa dứt lời, cậu ta liền muốn dạy cho cô một bài học, tầm mắt cậu ta dịch chuyển từ khuôn mặt cô xuống dưới.
Tô Thanh Thanh đang nghĩ nên đối phó với cậu ta thế nào thì lửa giận của Sở Vân Hàn đang ngày càng tăng, cậu ta càng rút ngắn khoảng cách với cô.
"Không muốn tôi làm gì cậu cũng được, để tôi nhéo mặt cậu một chút..." Nhìn gương mặt căng bóng, nhẵn nhụi, tay Sở Vân Hàn có hơi ngứa.
Tô Thanh Thanh không chút suy nghĩ, nói một câu không đầu không đuôi: "Mơ đi."
Sở Vân Hàn ngây ngẩn cả người: "???" Có ý gì?
Tô Thanh Thanh nhân lúc hắn ta còn ngây người, nhanh chóng vòng qua tay hắn ta về phòng, trước khi đóng cửa còn cười như không nói:
"Cậu cứ ở đó mà mơ đi!" Rồi cánh cửa lập tức đóng rầm.
Mũi Sở Vân Hàn suýt nữa thì bị cửa đập vào, cậu bị Tô Thanh Thanh đùa giỡn! Cậu ta tức muốn hộc máu định mở cửa, ấy vậy mà người bên trong đã nhanh tay khoá lại từ lúc nào.
"Tô Thanh Thanh! Tôi không để yên vụ này đâu! Cậu mau mở cửa ra!"
Tiếng đập cửa đùng đùng vang lên liên hồi, Tô Thanh Thanh làm như không nghe thấy, chuyên chú vào việc riêng, mặc kệ Sở Vân Hàn đang miệt mài gây ô nhiễm tiếng ồn.
Tô Thanh Thanh đang dọn bàn, động tác trên tay đột nhiên dừng lại, hình như cô quên mất chuyện gì...
Nam chính! Cô xoay người, trên sô pha phòng khách, chàng thiếu niên cao quý ưu nhã đang lẳng lặng ngồi đó ngoài nam chính Mộ Bạch còn có thể là ai?
Ánh mắt Mộ Bạch dừng trên người cô, từ từ gấp sách rồi đứng dậy, bước đến chỗ Tô Thanh Thanh.
Cô bỗng cảm nhận được khí phách bất phàm trong truyền thuyết của nam chính tiểu thuyết Mary Sue, Tô Thanh Thanh trơ mắt nhìn hắn từng bước, từng bước đi về phía mình...
Cô vừa đi, mấy nữ sinh vẫn đang ngây ngốc vội che khuôn mặt đỏ bừng.
"Nhìn kìa, nhìn kìa..."
"Mái tóc đó cũng không thể phong ấn được nhan sắc ấy! Đúng là cực phẩm!"
"Hoa khôi làm gì có cửa! Trước giờ mình chưa từng gặp ai đẹp hơn cậu ta!!" Cho dù là nam hay nữ.
"Trước đây chỉ nhìn thoáng qua cậu ấy từ xa, vừa nãy nhìn gần vậy, trái tim mình muốn nổ tung rồi!!!"
"Mình cũng vậy!"
Sắc trời dần tối, may mà trời chỉ nổi gió lớn chứ không mưa, bằng không cô không biết phải làm sao để đi hết quãng đường về kí túc xá.
Vừa hít gió lạnh vừa đi về phòng, hình như nam chính Mộ Bạch cũng đang ở đó... Tô Thanh Thanh cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với nhân vật chính trong tiểu thuyết, cô ý thức rất rõ mình là nữ phụ lót đường.
Nếu có chuyện gì xảy ra, người hi sinh đầu tiên sẽ là cô chứ không phải nam nữ chính có hào quang toả sáng.
Quan trọng nhất là lúc này cô đang che giấu việc giả trai rất tốt, nếu không may bị nam chính phát hiện, hắn nhất định sẽ nghĩ cô cố ý tiếp cận hắn để gây rối.
Mà thủ đoạn của nam chính rất... thâm độc. Muốn hắn nương tay? Chờ đến kiếp sau cũng chưa chắc!
Đây chính là cuốn truyện Mary Sue. Thiết lập của nam chính là hung hãn, tàn nhẫn, độc ác.
Khi Tô Thanh Thanh lấy lại tinh thần thì đã đứng ở trước cửa phòng, cô thở ra một hơi, chưa kịp đi vào thì một cánh tay đã chặn trước mặt.
Tô Thanh Thanh kinh ngạc nhìn về phía cánh tay chủ nhân: "?"
"Nè nhóc con! Sao vừa gặp tôi đã chạy toé khói? Không định nói gì sao?" Sở Vân Hàn dí sát mặt Tô Thanh Thanh.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thanh Thanh như bị nhiễm một tầng sương mờ ảo, lại tựa như tinh linh tự chốn nào đi lạc, gáy ngọc trắng nõn, cần cổ thon dài, da thịt mềm mại, yếu ớt...
Thoáng chốc, Sở Vân Hàn như bị thôi miên, rất nhanh sau đó lẩm bẩm lên tiếng: "Sao nhìn cậu như con gái vậy...?"
Tô Thanh Thanh: "..."
"Cậu là vua chúa hả? Tôi đi ăn cơm còn phải chào hỏi?" Cô không muốn nhiều lời với nam phụ ngông cuồng như vậy.
Sở Vân Hàn vốn còn đắm chìm trước dung mạo tuyệt mỹ lại bị cô vả mặt liền tỉnh táo lại: "Gan cậu lớn thật đó! Dám nói chuyện kiểu đó với ông đây?"
Vừa dứt lời, cậu ta liền muốn dạy cho cô một bài học, tầm mắt cậu ta dịch chuyển từ khuôn mặt cô xuống dưới.
Tô Thanh Thanh đang nghĩ nên đối phó với cậu ta thế nào thì lửa giận của Sở Vân Hàn đang ngày càng tăng, cậu ta càng rút ngắn khoảng cách với cô.
"Không muốn tôi làm gì cậu cũng được, để tôi nhéo mặt cậu một chút..." Nhìn gương mặt căng bóng, nhẵn nhụi, tay Sở Vân Hàn có hơi ngứa.
Tô Thanh Thanh không chút suy nghĩ, nói một câu không đầu không đuôi: "Mơ đi."
Sở Vân Hàn ngây ngẩn cả người: "???" Có ý gì?
Tô Thanh Thanh nhân lúc hắn ta còn ngây người, nhanh chóng vòng qua tay hắn ta về phòng, trước khi đóng cửa còn cười như không nói:
"Cậu cứ ở đó mà mơ đi!" Rồi cánh cửa lập tức đóng rầm.
Mũi Sở Vân Hàn suýt nữa thì bị cửa đập vào, cậu bị Tô Thanh Thanh đùa giỡn! Cậu ta tức muốn hộc máu định mở cửa, ấy vậy mà người bên trong đã nhanh tay khoá lại từ lúc nào.
"Tô Thanh Thanh! Tôi không để yên vụ này đâu! Cậu mau mở cửa ra!"
Tiếng đập cửa đùng đùng vang lên liên hồi, Tô Thanh Thanh làm như không nghe thấy, chuyên chú vào việc riêng, mặc kệ Sở Vân Hàn đang miệt mài gây ô nhiễm tiếng ồn.
Tô Thanh Thanh đang dọn bàn, động tác trên tay đột nhiên dừng lại, hình như cô quên mất chuyện gì...
Nam chính! Cô xoay người, trên sô pha phòng khách, chàng thiếu niên cao quý ưu nhã đang lẳng lặng ngồi đó ngoài nam chính Mộ Bạch còn có thể là ai?
Ánh mắt Mộ Bạch dừng trên người cô, từ từ gấp sách rồi đứng dậy, bước đến chỗ Tô Thanh Thanh.
Cô bỗng cảm nhận được khí phách bất phàm trong truyền thuyết của nam chính tiểu thuyết Mary Sue, Tô Thanh Thanh trơ mắt nhìn hắn từng bước, từng bước đi về phía mình...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro