Xuyên Thành Pháo Hôi Dễ Mang Thai Trong Truyện Trọng Sinh
Chương 34
Cửu Nguyệt Vi Lam
2024-10-11 21:00:45
***
Nam Dương Hầu phủ, Đường Hâm nghe nha hoàn Cẩm Thư nói rằng Tứ muội tiện nghi Đường Trừng này của nàng lại dùng vạc lớn để nấu Ôn thế tử thì càng ngày càng khó chịu, một cục tức nghẹn ở cổ họng, bực bội cực kỳ.
Nàng cảm thấy uất ức giùm nam thần Ôn thế tử của nàng ta.
Đường Trừng thật sự là quá đáng mà, ỷ vào đứa bé trong bụng mà giày vò Ôn thế tử như vậy.
Đường Hâm nhìn hoa cỏ sinh cơ bừng bừng, tranh nhau đua sắc trong viện mình, nội tâm thì không ngừng giãy dụa.
Nàng muốn giúp nam thần của nàng thoát khỏi khổ ải nhưng cũng muốn điệu thấp, không muốn mang tiếng xấu cướp vị hôn phu của muội muội, hủy hoại thanh danh của mình.
Nàng không phải Đường Trừng, thanh danh không tốt còn không biết lượng sức mình mà mơ ước Tứ Hoàng tử, còn có cả một người cha bất công Nam Dương Hầu che chở.
Hi vọng sau vụ việc này, Trấn Quốc Công phủ lui chuyện hôn nhân này đi.
“Cẩm Thư, Tứ muội bây giờ đang làm gì?”
“Dạ tiểu thư, Tứ tiểu thư đang ngủ trưa ạ.” Cẩm Thư cúi đầu trả lời.
“Nàng ta không ngâm dược tề sao?” Đường Hâm kinh ngạc thốt lên.
Cẩm Thư lắc đầu nói.
“Không có.”
Đường Hâm nhíu mày, thần sắc không đổi: “Tứ muội thật là quá đáng, phụ thân cưng chiều nàng như vậy mà nàng còn giày vò phụ thân như vậy.”
Lúc này, bên ngoài có tiếng nha hoàn bẩm báo, Trần ma ma bên người Trương thị đến, mang theo váy áo xinh đẹp và đồ trang sức tinh xảo.
Đường Hâm thấy thế thì lo lắng.
Nàng thật sự không muốn tham gia thọ yến của lão Vương phi của phủ Thành Vương nha.
Thật không biết mẫu thân của nguyên chủ nghĩ như thế nào nữa, nàng đường đường là đích nữ của Hầu phủ quan tam phẩm lại phải gả cho một trượng phu tầm thường vô năng, sau này lại thấp hơn một thứ nữ như Đường Trừng một đầu.
Đường Hâm đối với vị mẫu thân tiện nghi Trương thị này sinh ra một tia bất mãn, nàng quyết định đến lúc đó sẽ không thỏa hiệp.
…
Đường Trừng ngủ trưa dậy, sau khi rửa mặt liền thản nhiên tự đắc bắt đầu ngâm dược tề.
Động tĩnh của Mẫu Đơn viện không giấu được tai mắt của người khác.
Tin tức Đường Trừng ngâm dược tề truyền ra ngoài, Trấn Quốc Công phủ cũng biết được tin tức rất nhanh, phu nhân Trấn Quốc Công Mẫn thị vừa tức lại vừa gấp.
“Đường Trừng này không thể yên tĩnh một chút hay sao!”
Cháu của bà không chịu được mấy lần nàng ta giày vò như vậy đâu.
Từ hôn, nhất định phải từ hôn!
Tức phụ như vậy Trấn Quốc Công phủ bọn họ kham không nổi.
“Đi gọi thế tử đến đây.”
Mẫn thị nghĩ đến mấy lời đồn loạn thất bát tao ngoài kia, lại nghĩ đến việc nàng ta muốn sinh con xong mói gả thì lại càng thêm chán ghét, với mức độ giày vò như này của nàng ta thì đoán chừng cháu của nàng cũng chẳng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời mất.
Vẫn là sớm lui chuyện hôn sự này đi cho bớt sốt ruột.
Miễn cho bà bực bội cả người.
“Vâng, phu nhân.”
Tiểu nha hoàn lĩnh mệnh rời đi.
Một lát sau, Ôn Hoài An tới, mặc một bộ cẩm bào đen tuyền, dáng người thẳng tắp, khuôn mày phấn chấn, tia bệnh trạng trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt cũng biến mất không thấy, cả người nhìn trông thần thái sáng láng khác hẳn ngày thường.
Nha hoàn trong đại sảnh dồn dập nhìn thấy ngây người, hai gò má đỏ bừng, tim như con hươu chạy loạn.
Trấn Quốc Công phu nhân Mẫn thị cũng bị sự thoát thái hoán cốt của còn trai làm cho ngây người, bà vội vẫy tay cho nha hoàn bà tử lui xuống rồi kinh hỉ vội vàng hỏi.
“Hoài An, thân thể của con tốt rồi sao?”
Ôn Hoài An khẽ gật đầu.
“Vâng.”
“Quá tốt rồi, Hoài An, có phải con gặp được thần y du ngoạn ở dân gian không?” Mẫn thị cao hứng, một mặt chờ mong hỏi con trai.
“Không phải, là cường thể dược tề do Đường Trừng luyện chế.”
Ôn Hoài An lắc đầu.
“Dược tề này không phải là không có tác dụng hay sao?” Nụ cười trên mặt Mẫn thị biến mất, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn con trai.
“Mẫu thân, mấy lời đồn đại này không thể tin được.” Ôn Hoài An nhếch môi mỏng nói.
Mẫn thị vẫn không tin, cái cường thể dược tề này ai mà không biết là giả chứ.
Đối với sự không tín nhiệm của mẫu thân, Ôn Hoài An cũng không giải thích gì thêm, kỳ thật sau khi hồi phủ, hắn cũng tìm đại phu luyện chế lại dược tề này nhưng đáng tiếc dược tề luyện chế được lại không có một chút hiệu quả nào.
Không biết có phải là do Đường Trừng đánh bậy đánh bạ luyện ra hay không nữa.
“Mẫu thân, người gọi con đến có chuyện gì vậy?” Ôn Hoài An hỏi.
Trấn Quốc Công phu nhân Mẫn thị nâng chén trà lên nhấp môi, ánh mắt sáng ngời nhìn Ôn Hoài An.
“Hoài An, Đường Tứ tiểu thư không thích hợp với con, nhất định phải lui hôn sự này đi.”
Nam Dương Hầu phủ, Đường Hâm nghe nha hoàn Cẩm Thư nói rằng Tứ muội tiện nghi Đường Trừng này của nàng lại dùng vạc lớn để nấu Ôn thế tử thì càng ngày càng khó chịu, một cục tức nghẹn ở cổ họng, bực bội cực kỳ.
Nàng cảm thấy uất ức giùm nam thần Ôn thế tử của nàng ta.
Đường Trừng thật sự là quá đáng mà, ỷ vào đứa bé trong bụng mà giày vò Ôn thế tử như vậy.
Đường Hâm nhìn hoa cỏ sinh cơ bừng bừng, tranh nhau đua sắc trong viện mình, nội tâm thì không ngừng giãy dụa.
Nàng muốn giúp nam thần của nàng thoát khỏi khổ ải nhưng cũng muốn điệu thấp, không muốn mang tiếng xấu cướp vị hôn phu của muội muội, hủy hoại thanh danh của mình.
Nàng không phải Đường Trừng, thanh danh không tốt còn không biết lượng sức mình mà mơ ước Tứ Hoàng tử, còn có cả một người cha bất công Nam Dương Hầu che chở.
Hi vọng sau vụ việc này, Trấn Quốc Công phủ lui chuyện hôn nhân này đi.
“Cẩm Thư, Tứ muội bây giờ đang làm gì?”
“Dạ tiểu thư, Tứ tiểu thư đang ngủ trưa ạ.” Cẩm Thư cúi đầu trả lời.
“Nàng ta không ngâm dược tề sao?” Đường Hâm kinh ngạc thốt lên.
Cẩm Thư lắc đầu nói.
“Không có.”
Đường Hâm nhíu mày, thần sắc không đổi: “Tứ muội thật là quá đáng, phụ thân cưng chiều nàng như vậy mà nàng còn giày vò phụ thân như vậy.”
Lúc này, bên ngoài có tiếng nha hoàn bẩm báo, Trần ma ma bên người Trương thị đến, mang theo váy áo xinh đẹp và đồ trang sức tinh xảo.
Đường Hâm thấy thế thì lo lắng.
Nàng thật sự không muốn tham gia thọ yến của lão Vương phi của phủ Thành Vương nha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật không biết mẫu thân của nguyên chủ nghĩ như thế nào nữa, nàng đường đường là đích nữ của Hầu phủ quan tam phẩm lại phải gả cho một trượng phu tầm thường vô năng, sau này lại thấp hơn một thứ nữ như Đường Trừng một đầu.
Đường Hâm đối với vị mẫu thân tiện nghi Trương thị này sinh ra một tia bất mãn, nàng quyết định đến lúc đó sẽ không thỏa hiệp.
…
Đường Trừng ngủ trưa dậy, sau khi rửa mặt liền thản nhiên tự đắc bắt đầu ngâm dược tề.
Động tĩnh của Mẫu Đơn viện không giấu được tai mắt của người khác.
Tin tức Đường Trừng ngâm dược tề truyền ra ngoài, Trấn Quốc Công phủ cũng biết được tin tức rất nhanh, phu nhân Trấn Quốc Công Mẫn thị vừa tức lại vừa gấp.
“Đường Trừng này không thể yên tĩnh một chút hay sao!”
Cháu của bà không chịu được mấy lần nàng ta giày vò như vậy đâu.
Từ hôn, nhất định phải từ hôn!
Tức phụ như vậy Trấn Quốc Công phủ bọn họ kham không nổi.
“Đi gọi thế tử đến đây.”
Mẫn thị nghĩ đến mấy lời đồn loạn thất bát tao ngoài kia, lại nghĩ đến việc nàng ta muốn sinh con xong mói gả thì lại càng thêm chán ghét, với mức độ giày vò như này của nàng ta thì đoán chừng cháu của nàng cũng chẳng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời mất.
Vẫn là sớm lui chuyện hôn sự này đi cho bớt sốt ruột.
Miễn cho bà bực bội cả người.
“Vâng, phu nhân.”
Tiểu nha hoàn lĩnh mệnh rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lát sau, Ôn Hoài An tới, mặc một bộ cẩm bào đen tuyền, dáng người thẳng tắp, khuôn mày phấn chấn, tia bệnh trạng trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt cũng biến mất không thấy, cả người nhìn trông thần thái sáng láng khác hẳn ngày thường.
Nha hoàn trong đại sảnh dồn dập nhìn thấy ngây người, hai gò má đỏ bừng, tim như con hươu chạy loạn.
Trấn Quốc Công phu nhân Mẫn thị cũng bị sự thoát thái hoán cốt của còn trai làm cho ngây người, bà vội vẫy tay cho nha hoàn bà tử lui xuống rồi kinh hỉ vội vàng hỏi.
“Hoài An, thân thể của con tốt rồi sao?”
Ôn Hoài An khẽ gật đầu.
“Vâng.”
“Quá tốt rồi, Hoài An, có phải con gặp được thần y du ngoạn ở dân gian không?” Mẫn thị cao hứng, một mặt chờ mong hỏi con trai.
“Không phải, là cường thể dược tề do Đường Trừng luyện chế.”
Ôn Hoài An lắc đầu.
“Dược tề này không phải là không có tác dụng hay sao?” Nụ cười trên mặt Mẫn thị biến mất, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn con trai.
“Mẫu thân, mấy lời đồn đại này không thể tin được.” Ôn Hoài An nhếch môi mỏng nói.
Mẫn thị vẫn không tin, cái cường thể dược tề này ai mà không biết là giả chứ.
Đối với sự không tín nhiệm của mẫu thân, Ôn Hoài An cũng không giải thích gì thêm, kỳ thật sau khi hồi phủ, hắn cũng tìm đại phu luyện chế lại dược tề này nhưng đáng tiếc dược tề luyện chế được lại không có một chút hiệu quả nào.
Không biết có phải là do Đường Trừng đánh bậy đánh bạ luyện ra hay không nữa.
“Mẫu thân, người gọi con đến có chuyện gì vậy?” Ôn Hoài An hỏi.
Trấn Quốc Công phu nhân Mẫn thị nâng chén trà lên nhấp môi, ánh mắt sáng ngời nhìn Ôn Hoài An.
“Hoài An, Đường Tứ tiểu thư không thích hợp với con, nhất định phải lui hôn sự này đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro