Xuyên Thành Pháo Hôi Dễ Mang Thai Trong Truyện Trọng Sinh
Chương 43
Cửu Nguyệt Vi Lam
2024-10-11 21:00:45
***
Gió xuân hiu hiu, nắng xuân ấm áp.
Ôn Hoài An kéo căng khuôn mặt bàng hoàng của mình, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, lặng thinh nửa ngày mới ngập ngừng phun ra một câu.
“Từ hôn, không phải ý của ta!”
“Ta biết nha.”
Đương Trừng không tim không phổi cầm miếng điểm tâm lên nhấm nháp.
Lưng của Ôn Hoài An trong nháy mắt liền căng cứng lại, môi mỏng cũng mím chặt, ngực thì lên xuống chập trùng, hắn nhắm mặt lại rồi lại mạnh mẽ mở ra.
“Nếu nàng cũng biết thì tại sao lại đáp ứng việc đó cơ chứ?”
Hủy hôn, thân phận của hài tử tương lai của hắn liền trở nên xấu hổ, đích không ra đích, thứ không ra thứ.
Rõ ràng có thể có một xuất thân cao quý…
Chỉ chậm có một bước…
Một bước mà thôi…
Tất cả đều kết thúc rồi.
Đương Trừng kỳ quái nhìn Ôn Hoài An, không thể hiểu nổi mạch não của hắn.
“Dưa xanh hái không ngọt, giữa hai ta không có tình cảm, Quốc Công phu nhân lại không thích ta, thái độ cường ngạnh muốn hủy hôn, con người ta kính trên nhường dưới cho nên liền đáp ứng bà ấy.”
Kính trên nhường dưới?
Khóe miệng bốn đại nha hoàn giật giật liên hồi, nghĩ đến bộ dạng vênh váo tự đắc, không coi ai ra gì của tiểu thư trước mặt Trấn Quốc Công phu nhân thì dồn dập trầm mặc, không nói lên lời.
“À đúng rồi, ta còn thu được một ngàn lượng hoàng kim, nhắc đến thì ta cũng phải nói, mẫu thân của ngươi cũng quá nhỏ nhen, keo kiệt rồi, miệng thì từng tiếng từng tiếng từ hôn nhưng tay thì lại muốn vắt chày ra nước. Trấn Quốc Công nhà ngươi gia nghiệp lớn như vậy có thể thiếu chút bạc ấy sao, hay là ngươi cảm thấy cường thể dược tề không đáng với cái giá này?”
“Đại khái là Quốc Công phu nhân cảm thấy chậm thì sinh biến nên cũng không suy nghĩ nhiều mà một ngụm đáp ứng, từ đó có thể thấy được ý muốn từ hôn của bà ấy kiên quyết cỡ nào.”
Bốn đại nha hoàn đồng loại cúi đầu xuống.
Lời này của tiểu thư xác định không phải là đang đổ thêm dầu vào lửa sao?
Đáng thương cho Ôn thế tử.
Bất quá cách làm của tiểu thư cũng hợp tình hợp lí, hai người cũng không có tình cảm gì, hôn ước xây dựng dựa trên sự tồn tại của một đứa nhỏ còn chưa ra đời cũng đã không đáng tin cậy rồi, Quốc Công phu nhân lại còn khí thế hung hăng muốn từ hôn bằng được, tiểu thư được Hầu gia nâng trong tay sủng từ bé đã bao giờ phải chịu ủy khuất gì đâu, sao có thể vì một đứa nhỏ mà phải ủy khuất cầu toàn, liều mạng dính líu với Trấn Quốc Công phủ được.
Chịu ủy khuất một lần thì về sau sẽ có vô số lần.
Quá thiệt thòi.
Tiểu thư cũng không phải người có thể chịu ủy khuất.
Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Hoài An triệt để đen lại, tay siết chạt nắm đấm, một cỗ uất khí nghẹn trước ngực, sâu trong ánh mắt lộ ra chút bất đắc dĩ.
Sau vụ việc ngoài ý muốn của hắn cùng Đường Tứ tiểu thư bị lộ ra, thanh danh đã hỏng nay lại càng bét hơn, nàng lại chỉ là thứ nữ, vậy nên phụ thân hắn Trấn Quốc Công chỉ chấp nhận để hắn nạp nàng làm thiếp, mẫu thân thì không có ý kiến gì. Vài ngày trước, Đường Tứ tiểu thư được đại phu khám ra mạch hỉ, dưới sự kiên trì của Nam Dương Hầu, phụ thân hắn đồng ý để Đường Tứ tiểu thư trở thành vị hôn thê của hắn, thái độ của mẫu thân liền thay đổi.
Hắn biết phụ thân đã từng nhắc nhở mẫu thân nhiều lần, cũng biết rằng mẫu thân dồn toàn lực muốn tác hợp hắn cùng biểu muội Tạ Tuyết Ngưng.
Sau khi di mẫu qua đời, mẫu thân đối với biểu muội quả thực đau đến tận xương tủy, hàng năm đều phái người đến Kim Lăng đem biểu muội tiếp đến Trấn Quốc Công phủ ở một thời gian.
Biểu muội này của hắn khi bé còn ổn, nhưng sau khi lớn lên dưới sự dung túng của mẫu thân, tự đem mình đặt vào vị trí thế tử phi tương lai của Trấn Quốc Công phủ, thậm chí còn lòng lang dạ thú giao hảo cùng mấy phòng khác.
Mỗi người đều có thân sơ xa gần, cái này cung không có gì đáng trách, nhưng việc này thì mẫu thân hắn quả thực hơi quá đáng rồi.
Mấy thúc bá kia của hắn luôn nhìn chằm chằm vào tước vị của phụ thân, từ nhỏ đến lớn, hắn đã gặp qua không biết bao nhiêu lần ám toán.
Mà mẫu thân hắn đâu, lại cùng những phòng đó lui tới nhiều lần, thỉnh thoảng còn đem mấy đứa nhỏ của mấy vị đường huynh, đường đệ kia gọi tới trong phủ chơi.
Phụ thân hắn nói bao nhiêu lần cũng vô dụng, cuối cùng đành phải phái thêm người đến bao hộ hắn.
Nếu mấy phòng thúc, bá đó là huynh đệ ruột thịt cùng phụ thân thì không nói, nhưng phụ thân hắn là con vợ cả, còn mấy phòng kia chỉ là con thứ mà thôi, quan hệ không thể nói là thân thiết được. Hành vi của mẫu thân quả thực làm hắn rất thất vọng, quan hệ của phụ thân và mẫu thân cũng dần dần trở nên tương kính như tân.
Gió xuân hiu hiu, nắng xuân ấm áp.
Ôn Hoài An kéo căng khuôn mặt bàng hoàng của mình, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, lặng thinh nửa ngày mới ngập ngừng phun ra một câu.
“Từ hôn, không phải ý của ta!”
“Ta biết nha.”
Đương Trừng không tim không phổi cầm miếng điểm tâm lên nhấm nháp.
Lưng của Ôn Hoài An trong nháy mắt liền căng cứng lại, môi mỏng cũng mím chặt, ngực thì lên xuống chập trùng, hắn nhắm mặt lại rồi lại mạnh mẽ mở ra.
“Nếu nàng cũng biết thì tại sao lại đáp ứng việc đó cơ chứ?”
Hủy hôn, thân phận của hài tử tương lai của hắn liền trở nên xấu hổ, đích không ra đích, thứ không ra thứ.
Rõ ràng có thể có một xuất thân cao quý…
Chỉ chậm có một bước…
Một bước mà thôi…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả đều kết thúc rồi.
Đương Trừng kỳ quái nhìn Ôn Hoài An, không thể hiểu nổi mạch não của hắn.
“Dưa xanh hái không ngọt, giữa hai ta không có tình cảm, Quốc Công phu nhân lại không thích ta, thái độ cường ngạnh muốn hủy hôn, con người ta kính trên nhường dưới cho nên liền đáp ứng bà ấy.”
Kính trên nhường dưới?
Khóe miệng bốn đại nha hoàn giật giật liên hồi, nghĩ đến bộ dạng vênh váo tự đắc, không coi ai ra gì của tiểu thư trước mặt Trấn Quốc Công phu nhân thì dồn dập trầm mặc, không nói lên lời.
“À đúng rồi, ta còn thu được một ngàn lượng hoàng kim, nhắc đến thì ta cũng phải nói, mẫu thân của ngươi cũng quá nhỏ nhen, keo kiệt rồi, miệng thì từng tiếng từng tiếng từ hôn nhưng tay thì lại muốn vắt chày ra nước. Trấn Quốc Công nhà ngươi gia nghiệp lớn như vậy có thể thiếu chút bạc ấy sao, hay là ngươi cảm thấy cường thể dược tề không đáng với cái giá này?”
“Đại khái là Quốc Công phu nhân cảm thấy chậm thì sinh biến nên cũng không suy nghĩ nhiều mà một ngụm đáp ứng, từ đó có thể thấy được ý muốn từ hôn của bà ấy kiên quyết cỡ nào.”
Bốn đại nha hoàn đồng loại cúi đầu xuống.
Lời này của tiểu thư xác định không phải là đang đổ thêm dầu vào lửa sao?
Đáng thương cho Ôn thế tử.
Bất quá cách làm của tiểu thư cũng hợp tình hợp lí, hai người cũng không có tình cảm gì, hôn ước xây dựng dựa trên sự tồn tại của một đứa nhỏ còn chưa ra đời cũng đã không đáng tin cậy rồi, Quốc Công phu nhân lại còn khí thế hung hăng muốn từ hôn bằng được, tiểu thư được Hầu gia nâng trong tay sủng từ bé đã bao giờ phải chịu ủy khuất gì đâu, sao có thể vì một đứa nhỏ mà phải ủy khuất cầu toàn, liều mạng dính líu với Trấn Quốc Công phủ được.
Chịu ủy khuất một lần thì về sau sẽ có vô số lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quá thiệt thòi.
Tiểu thư cũng không phải người có thể chịu ủy khuất.
Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Hoài An triệt để đen lại, tay siết chạt nắm đấm, một cỗ uất khí nghẹn trước ngực, sâu trong ánh mắt lộ ra chút bất đắc dĩ.
Sau vụ việc ngoài ý muốn của hắn cùng Đường Tứ tiểu thư bị lộ ra, thanh danh đã hỏng nay lại càng bét hơn, nàng lại chỉ là thứ nữ, vậy nên phụ thân hắn Trấn Quốc Công chỉ chấp nhận để hắn nạp nàng làm thiếp, mẫu thân thì không có ý kiến gì. Vài ngày trước, Đường Tứ tiểu thư được đại phu khám ra mạch hỉ, dưới sự kiên trì của Nam Dương Hầu, phụ thân hắn đồng ý để Đường Tứ tiểu thư trở thành vị hôn thê của hắn, thái độ của mẫu thân liền thay đổi.
Hắn biết phụ thân đã từng nhắc nhở mẫu thân nhiều lần, cũng biết rằng mẫu thân dồn toàn lực muốn tác hợp hắn cùng biểu muội Tạ Tuyết Ngưng.
Sau khi di mẫu qua đời, mẫu thân đối với biểu muội quả thực đau đến tận xương tủy, hàng năm đều phái người đến Kim Lăng đem biểu muội tiếp đến Trấn Quốc Công phủ ở một thời gian.
Biểu muội này của hắn khi bé còn ổn, nhưng sau khi lớn lên dưới sự dung túng của mẫu thân, tự đem mình đặt vào vị trí thế tử phi tương lai của Trấn Quốc Công phủ, thậm chí còn lòng lang dạ thú giao hảo cùng mấy phòng khác.
Mỗi người đều có thân sơ xa gần, cái này cung không có gì đáng trách, nhưng việc này thì mẫu thân hắn quả thực hơi quá đáng rồi.
Mấy thúc bá kia của hắn luôn nhìn chằm chằm vào tước vị của phụ thân, từ nhỏ đến lớn, hắn đã gặp qua không biết bao nhiêu lần ám toán.
Mà mẫu thân hắn đâu, lại cùng những phòng đó lui tới nhiều lần, thỉnh thoảng còn đem mấy đứa nhỏ của mấy vị đường huynh, đường đệ kia gọi tới trong phủ chơi.
Phụ thân hắn nói bao nhiêu lần cũng vô dụng, cuối cùng đành phải phái thêm người đến bao hộ hắn.
Nếu mấy phòng thúc, bá đó là huynh đệ ruột thịt cùng phụ thân thì không nói, nhưng phụ thân hắn là con vợ cả, còn mấy phòng kia chỉ là con thứ mà thôi, quan hệ không thể nói là thân thiết được. Hành vi của mẫu thân quả thực làm hắn rất thất vọng, quan hệ của phụ thân và mẫu thân cũng dần dần trở nên tương kính như tân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro