Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính

Ăn dưa

Cố Thanh Từ

2024-09-25 10:56:36

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

—————

Nhan Dương do dự hồi lâu, vẫn quyết định ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt gã trước sau nhìn chăm chú vào Giản Phồn Úc, khuôn mặt lộ ra biểu cảm buồn rầu ai oán, mà vẻ mặt Giản Phồn Úc vẫn bình tĩnh thảnh thơi, người không biết còn tưởng rằng Nhan Dương mới là kẻ bị vứt bỏ.

Nguyễn Miêu vô cùng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy yêu hận tình thù của hai vai chính, cậu ngồi bên cạnh gấp gáp như ngồi trên đống lửa, trong đầu nhanh chóng nhảy số cách thoát thân.

Đúng là không trông cậy gì được vào tên Tịch Ấu 250 (đồ ngốc) này mà, làm rối tung mọi chuyện còn dám bày ra vẻ mặt thích thú, lôi kéo tay cậu chuẩn bị xem kịch nữa chứ.

Sao cậu lại va phải một tên thích hóng hớt thế không biết?.

||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||

Nguyễn Miêu lựa chọn quên đi khoảng thời gian khi nãy cậu cũng tựa vào sô pha ăn dưa.

Cũng may đột nhiên có người tới chủ động giải vây.

“Mày ngồi đây làm gì? Không biết xấu hổ.” Hạ Thương Lục bước tới kéo Nguyễn Miêu dậy, giọng điệu nghe như hung dữ nhưng Nguyễn Miêu lại cảm thấy đây chính là cứu tinh.

“Em đi liền!” Nguyễn Miêu vừa định thuận thế rời đi, Giản Phồn Úc lại lên tiếng.

“Ngồi xuống.”

Giọng hắn không lớn chỉ đủ để vài người ở đây nghe được, trên mặt vẫn là các đường nét non nớt của thiếu niên nhưng trong lời nói lại hàm chứa khí thế thuộc về kẻ bề trên khiến đám con trai 17-18 tuổi đều kinh ngạc không thôi, ngay cả Tịch Ấu cũng nghe ra điểm không thích hợp.

Hạ Thương Lục hiển nhiên không ngờ Giản Phồn Úc sẽ đối nghịch với mình, tính tình cậu ta vốn dĩ đã không tốt, kể cả có là Giản Phồn Úc đi nữa cậu ta cũng không ngán: “Ý gì đấy hả?”

Giản Phồn Úc lười biếng liếc Hạ Thương Lục một cái, sau đó chuyển tầm mắt sang mặt Nguyễn Miêu, nhàn nhạt lập lại lời nói: “Ngồi xuống.”

“Tại sao?” Nguyễn Miêu khó hiểu: “Các người vờn nhau, pháo hôi ở lại làm gì?”

“Pháo hôi?” Giản Phồn Úc dường như đang nghiền ngẫm từ này, tâm trạng không hiểu sao lại tốt lên trông thấy: “Cậu cũng biết điều quá nhỉ.”

Nguyễn Miêu còn chưa phản ứng, Hạ Thương Lục đã tức điên: “Giản Phồn Úc!”

Ngày thường Hạ Thương Lục luôn độc mồm với Nguyễn Miêu nhưng trong trường hợp xấu hổ thế này lại đứng ra che chở cho cậu, mặc kệ là xuất phát từ quy định giữ gìn danh tiếng của gia tộc hay vì cái gì khác, ngay tại giây phút này làm Nguyễn Miêu rất cảm động.

Mặc xác Giản Phồn Úc, Nguyễn Miêu vẫn ưu tiên trấn an Hạ Thương Lục: “Anh đừng giận, cậu ta không có ác ý gì đâu.”

“Mày im.” Hạ Thương Lục trợn mắt: “Bộ không thấy cái đám này không phải loại tốt lành gì à mà còn dám ngang nhiên ngồi đây hả? Sao càng ngày càng ngu thế?”

Nguyễn Miêu bị ăn mắng một hồi, nghĩ bản thân đúng là có bệnh, tranh luận với đám con nhà giàu này làm chi, cứ để bọn họ tự cãi tự im còn hữu dụng hơn.

“Ông nói ai đấy?” Tịch Ấu là người đầu tiên không vui: “Mắc gì tôi không phải người tốt lành? Nếu không phải nhờ có tôi che chở, bộ ông tưởng cậu ấy có thể sống bình yên vô sự suốt thời gian qua là do ông bà tổ tiên gánh hả?”

Hạ Thương Lục trào phúng trừng Tịch Ấu: “Thôi bỏ đi, cậu chủ nhỏ là loại người nào tự trong lòng biết rõ, đều cùng một ruột với anh hai mình cả làm giá gì chứ, đừng tưởng tôi không biết các người tính toán chuyện gì.”

“À, người ta có lòng tốt tác hợp cho ông lên làm anh dâu, ông lại đối xử xa cách với người ta như vậy.” Tịch Ấu giả bộ thở dài: “Đều là người một nhà cả, hà tất phải như thế?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyễn Miêu đột nhiên nghe được một tin tức kinh thiên động địa hai mắt sáng rực, quay đầu nhìn Hạ Thương Lục, mặt Hạ Thương Lục đỏ bừng, đôi tay siết chặt nắm đấm quyền trông như sắp đánh người tới nơi, Nguyễn Miêu vội vàng lui đến chỗ khác phòng ngừa lửa lan trúng mình.

“Góc độ ở đây nhìn rõ hơn này.” Giản Phồn Úc nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Mặc dù hôm nay không biết Giản Phồn Úc uống lộn thuốc gì nhưng cậu vẫn nghe lời đi qua ngồi xuống, hiện tại cậu có thể xem kịch vui của người khác rồi.

Hạ Thương Lục không hề động thủ như trong tưởng tượng của Nguyễn Miêu, cậu ta vẫn nhận thức rất rõ đây là nơi nào, chỉ lạnh mặt ngồi xuống sô pha, đoạt lấy ly nước trái cây từ tay Nguyễn Miêu uống một hơi, sau đó ghét bỏ mắng: “Nước gì ngọt sợt, ngáy muốn chết!”

Nguyễn Miêu nhìn ly thủy tinh trống không, ở trong lòng thầm treo Hạ Thương Lục lên mắng một trăm lần, có bản lĩnh thì đừng uống, một đám chỉ biết đoạt đồ của người khác.

Cứ như vậy trò khôi hài đã hạ màn, cũng không ai chú ý đến chuyện Nhan Dương và Giản Phồn Úc cãi nhau nữa. Chỉ mình Nguyễn Miêu không cảm thấy thái độ coi như bình thản vừa rồi của Giản Phồn Úc thật sự không có hề thành kiến với cậu, thật là một loại ảo giác thần kì.

Giản Phồn Úc giống như đang thử nghiệm hoặc nói đúng hơn là hắn đang tìm tòi điều gì đó trên người cậu, ánh mắt khi nhìn cậu y đúc nhân viên viện nghiên cứu nhìn chuột bạch, hồi xưa cậu xem hơi bị nhiều phim khoa học viễn tưởng đó.

Nhưng mà, trên người mình thì có thứ gì đáng giá khiến anh ta để mắt tới nhỉ?

Nguyễn Miêu không nghĩ ra, chẳng lẽ anh ta cảm thấy tính cách mình biến hoá hoàn toàn không tranh chồng anh ta nữa nên bắt đầu có thiện cảm kì lạ với mình?

Nhìn thế nào cũng thấy không giống bộ dạng có thiện cảm, chẳng lẽ anh ta đang hoài nghi thân phận của mình?

Suy nghĩ vừa xuất hiện Nguyễn Miêu lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng quăng khả năng này ra khỏi đầu. Trong nguyên tác, nguyên chủ và Giản Phồn Úc cũng không chạm mặt với nhau bao nhiêu, ngoại trừ vài lần bị hắn bắt gặp cùng Nhan Dương hẹn hò thì gần như không hề đối mặt với nhau quá nhiều, mà ngay cả ba anh em Hạ Thương Lục sống với cậu hằng ngày còn chưa phát hiện, tình địch như Giản Phồn Úc lại càng không thể nhận ra.

“A Dương, sao anh lại ngồi đây thế?”

Đúng lúc này một cô gái đi tới, cô mặc bộ váy dạ hội form ôn dài cổ tròn màu hồng da, bề ngoài toát lên vẻ dịu dàng điềm tĩnh vừa nhìn đã biết cô chính là thiên kim tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có: “Mọi người đều đang đợi anh đó.”

Nhan Dương giương mắt thấy người đến là cô, biểu cảm trên mặt mềm mại hẳn: “Duyệt Duyệt, anh tạm thời ngồi đây thư giản một chút, các em cứ chơi đi.”

“Lại muốn ở cùng anh Giản ạ?” Cô gái tên Duyệt Duyệt bày ra vẻ mặt hờn dỗi nhìn về phía Giản Phồn Úc: “Hai người ngày nào cũng ở bên nhau, nên là hôm nay cho bọn em mượn anh ấy một lúc nhé.”

Giản Phồn Úc lạnh lùng nhìn khoảng không đến mắt cũng không thèm nâng lên, dường như cô gái này không đáng để hắn phải quan tâm, đối mặt với lời thỉnh cầu đùa giỡn của cô, một từ Giản Phồn Úc cũng đáp.

Tề Duyệt xấu hổ, đôi tay lúng túng nắm váy, liếc nhìn Nhan Dương giống như đang cầu xin sự giúp đỡ: “A Dương, anh Giản giận em sao ạ?”

Nhan Dương vẻ mặt khó xử.

Đạ mấu đây cũng là một vị trà xanh nhưng mà là trà xanh nửa mùa!

Không hiểu sao Nguyễn Miêu đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bản thân là bậc tiền bối lành nghề, thủ đoạn của cô gái này còn quá non, kém xa so với nguyên chủ, tất cả mọi người nhìn bằng mắt thôi cũng nhận ra được bản tính trà xanh của cô ta vậy nên mới bị gọi là trà xanh nửa mùa.

“Cậu ấy đâu có giận gì đâu.” Nguyễn Miêu nhìn Nhan Dương vẫn luôn không lên tiếng, mọi người xung quanh thì im lặng xem kịch, đột nhiên cậu thấy hơi đồng cảm với Giản Phồn Úc, nhịn không được ra mặt giúp hắn: “Hình như cô suy diễn hơi quá rồi.”

Hạ Thương Lục ở bên cạnh tức tối trừng cậu, có lẽ là cảm thấy cậu nhiều chuyện, mà Tịch Ấu lại hưng phấn chống cằm hóng chuyện vui, Nhan Dương giật mình, Giản Phồn Úc vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, chỉ là đôi mắt hơi mở lớn hơi bất ngờ nhìn Nguyễn Miêu.

Tề Duyệt không dám đắc tội Giản Phồn Úc, nhưng cô dám bắt nạt Nguyễn Miêu.

“Anh là cái thá gì mà dám lên tiếng ở đây?”

Tuy Nguyễn Miêu hiền nhưng không có nghĩa cậu dễ bắt nạt, sống mãi trong sự nuông chiều bao bọc của bố mẹ và anh trai nên cậu chưa bao giờ e dè bất cứ kẻ nào khi dể mình, cậu ấn vai Hạ Thương Lục sắp sửa bật dậy khỏi sô pha lại, kiêu ngạo ngẩng đầu nói: “Là tiền bối của em đó. Em gái à, anh đây kinh nghiệm làm trà xanh đầy mình, nhà chất cả đống sách nếu em muốn phát triển thêm kĩ năng thì để anh bán lại cho.”

Hạ Thương Lục: “……”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tịch Ấu: “Phụt.”

Tề Duyệt tức điên: “Anh mắng ai đấy!”

Nhan Dương có vẻ như đã phát hiện ra bầu không khí bất ổn, gã hoảng hốt nhìn Nguyễn Miêu và Giản Phồn Úc, đứng dậy kéo Tề Duyệt: “Duyệt Duyệt, em không nên bất lịch sự với các anh lớn như vậy, mau xin lỗi Miêu Miêu.”

“Em không muốn!” Tề Duyệt hiên tại đã lột bỏ lớp ngoài dịu dàng, tức giận dậm dậm chân xách váy khóc lóc chạy khỏi cửa, Nhan Dương bất đắc dĩ đuổi theo.

“Cậu thấy chứ, đây là điều hoà trung tâm đó.” Nguyễn Miêu nhỏ giọng nói với Giản Phồn Úc: “Chắc hẳn cậu cũng nhận ra con người thật của cậu ta rồi nhỉ?”

Giản Phồn Úc hơi nhướng mày, tán đồng cười: “Cậu nói rất đúng.”

Lần đầu Nguyễn Miêu thấy hắn cười tươi như vậy, không có tiền đồ đỏ mặt ngây ngốc hồi lâu mới lấy lại tỉnh táo giải thích: “Tôi không có nói bậy bạ hòng đổ oan cho cậu ta đâu, chỉ là.......Cảm thấy nên nhắc nhở cậu một chút thôi, trước kia tôi quả thật cũng không phải thứ tốt lành gì nhưng tôi hứa từ nay về sau sẽ không gây rắc rối cho cậu nữa.”

Tịch Ấu không kiềm chế nổi cười ra tiếng: “Trời ạ, ông mà khi dể được ai.”

“Được.” Giản Phồn Úc vậy mà thật sự gật đầu.

Hạ Thương Lục ở một bên xem toàn bộ quá trình, vẫn không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Nhờ có khúc nhạc đệm này, bốn người giống như phá vỡ tấm chắn vô hình, mặc dù không ai nói lời nào nhưng lại có thể hoà thuận ngồi chung bàn như một nhóm bạn thân thiết bình thường.

Tịch Ấu sâu xa liếc mắt nhìn Nguyễn Miêu vẫn ngây ngô không hề hay biết gì. Kỳ thật bốn người bọn họ có thể bình tĩnh ngồi cùng nhau đều là nhờ Nguyễn Miêu, quan hệ giữa Giản Phồn Úc, Hạ Thương Lục và Tịch Ấu không được tốt là chuyện gần như toàn bộ mọi người ở đây đều biết.

Chỉ với một Nguyễn Miêu nho nhỏ, nhìn như không có gì khác biệt, lại có thể làm cho bọn họ không đánh nhau, cậu nhất định có điểm đặc biệt nào đó cần phải chú ý.

*

Buổi tối, bốn anh em ngồi trên xe trở về.

Mặc dù hôm nay miễn cưỡng coi như Nguyễn Miêu đã làm hoà với Giản Phồn Úc, nhưng lại không hề thêm WeChat hay trao đổi số điện thoại cho nhau, hai bên cùng ngấm ngầm thừa nhận đối phương không phải người chung thế giới, không cần thiết phải giữ liên lạc.

Nguyễn Miêu ngồi ghế sau ngẩn người, Hạ Thương Lục bắt đầu càm ràm: “Lần sau đừng có dính líu tới Giản Phồn Úc nghe chưa, có ngày nó chơi chết mày.”

“Không thể nào.” Nguyễn Miêu có lòng cãi lại hai câu: “Biết đâu cậu ta mới là người dễ bị đùa giỡn thì sao.” Cậu tin Giản Phồn Úc là một người ôn nhu đơn thuần, nếu không sao lại bị ‘Nguyễn Miêu’ ngược tới trầm cảm được.

“Mày, thôi bỏ đi.” Hạ Thương Lục nhìn lên trời hừ lạnh: “Ngu hết chỗ nói, mày không biết đề phòng trước hả còn đợi nó hại mới chịu sáng mắt? Trông nó hiền lành vậy thôi chứ chứ thủ đoạn vô biên đấy, nếu không phải vì nó quá thích Nhan Dương, mày tưởng nó sẽ tha cho mày tự do bay nhảy chắc? Về sau cách xa thằng ngu Nhan Dương kia ra, như bây giờ này, vừa gặp nó là chạy ngay, nghe thấy không?”

Hạ Thương Dã quay đầu, nhìn ba đứa em hỏi: “Sao rồi, hôm nay chơi có thoải mái không?”

“Ổn lắm ạ.” Nguyễn Miêu đáp: “Bánh kem siêu ngon luôn.”

“Anh biết.” Hạ Thương Dã khẽ gật đầu, không dấu vết nhìn thoáng qua cái bùng căng tròn của Nguyễn Miêu.

Hạ Thương Lục lười thuật lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, tùy tiện dựa ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Còn Nguyễn Miêu thì vẫn chưa quên vụ Tịch Ấu ghẹo Hạ Thương Lục là anh dâu mình đâu, nhưng nhìn thái độ của Hạ Thương Lục lại không giống sẽ thừa nhận việc này, tin tức giả giả thật thật làm lòng cậu ngứa ngáy mãi thôi.

Cậu thèm bổ dưa lắm rồi.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính

Số ký tự: 0