Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính
Chương 19
Cố Thanh Từ
2024-09-25 10:56:36
Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
—————
Sau khi những người kia vào nhà hàng trước, Nguyễn Miêu ngoan ngoãn đi theo Hạ Thương Dã lên lầu, bộ dạng cong đuôi cụp cánh nghe lời trông như chú chim non lon ton đuổi kịp mẹ, cuối cùng hai người dừng lại trên một ban công bắt đầu nói chuyện.
Thấy cậu căng thẳng Hạ Thương Dã cũng không hỏi quá nhiều, anh chỉ nhẹ giọng nói: “Mẹ em tới sao?”
“Dạ vâng.” Nguyễn Miêu đáp: “Hơn nửa năm rồi bà ấy không gặp em, nên nay em đi ăn cơm với bà ấy.”
Hạ Thương Dã gật đầu: “Vậy em mau về chỗ dì đi, anh bận chút việc đã.”
Nói xong Hạ Thương Dã lập tức rời đi để lại Nguyễn Miêu nhìn theo bóng lưng của anh, tuy việc gặp riêng Chu Duyên Cầm không phải chủ ý của cậu nhưng nghĩ tới lời oán hận bà đã nói làm cậu khó mà không cảm thấy chột dạ. Hơn nữa…… Hạ Thương Dã có biết chuyện Chu Duyên Cầm muốn làm sau lưng anh không?
Nguyễn Miêu đối với vị anh cả quà tặng kèm này cũng không phải là tình sâu nghĩa nặng gì nhưng cậu đã quan sát anh hơn một tháng nay, kết luận anh là một người anh cả đủ tư cách, đối xử với cậu và Hạ Thương Lục đều rất bình đẳng, tuy anh không có hỏi han ân cần hay ngồi lại trò chuyện tâm sự cùng nhau nhưng nếu cậu muốn xin thứ gì Hạ Thương Dã đều đặt nó lên hàng đầu mà giải quyết, mặc kệ trong lòng anh có thiên vị em ruột hay không, ngoài mặt anh quả thật chưa từng đối xử tệ bạc với cậu.
Hơn nữa, nếu chỉ nhìn vào mỗi nhân phẩm thôi Nguyễn Miêu cũng đã rất khâm phục anh rồi, năm đó vừa mới tốt nghiệp đại học anh đã dứt khoát đuổi Lương Thụy ra nước ngoài, không những thế anh còn cứu vớt xí nghiệp lung lay sắp đổ của gia tộc, phải chật vật trả giá nhiều như thế mà người ngoài người ta đâu có biết.
Cho nên Nguyễn Miêu không muốn phá huỷ cảnh tượng gia đình hoà thuận này chút nào, nhà họ Hạ nên là của Hạ Thương Dã, Lương Thụy nợ Chu Duyên Cầm nhưng nhà họ Hạ không nợ bà.
Ăn xong Chu Duyên Cầm lái xe chở cậu về trường, bà đứng ở cổng trông ngóng Nguyễn Miêu đi vào trong: “Mau vào trong đi con.”
Nguyễn Miêu nhấc chân bước về phía cổng trường, đi được nửa đường cậu như cảm giác được gì đó nên quay đầu lại nhìn, đằng sau Chu Duyên Cầm đang đứng bơ vơ một mình dưới ánh đèn đường, có vẻ như bà cũng đang nhìn cậu chăm chú.
Có lẽ bà vẫn luôn yêu con trai mình, chẳng qua bị thù hận che mờ hai mắt nên bà mới thà chịu đựng nổi đau mẹ con chia cắt cũng phải nghiền xương kẻ thù thành tro, kẻ đáng thương sau cùng vẫn là ‘Nguyễn Miêu’.
Nguyễn Miêu thở dài trong lòng, vẫy tay với người ngoài cổng: “Mẹ về nhớ phải ngủ sớm chút nhé.”
Chu Duyên Sầm hơi kinh ngạc khi thấy con trai đột nhiên quay đầu lại, vì thế bà cũng vội cũng vươn tay vẫy vẫy vô cùng nhiệt tình: “Được!”
Trong giọng nói còn chứa đựng ý cười, dường như lời quan tâm đơn giản này khiến tâm trạng bà rất vui vẻ. Không hiểu sao trong lòng Nguyễn Miêu lại thấy hơi xót xa, cậu quay đầu lại tiếp tục đi vào trong, vừa vặn chuông tan học vang lên, ngôi trường vốn yên tĩnh lập tức trở nên sôi động, rất nhiều học sinh không nhịn được xách cặp vọt ra khỏi lớp trước, cặp của Nguyễn Miêu cũng đã được Tịch Ấu mang ra tới nơi.
“Của ông nè.” Tịch Ấu giao chiếc cặp dày nặng cho cậu: “Mà này, ông đeo cái đống này về kiểu gì thế mệt muốn chết luôn vậy á, đã thế ngày nào cũng đeo đi đi về về mới ghê chứ.”
Nói cảm ơn xong Nguyễn Miêu nhận lấy cặp sách cười giải thích: “Thì tại tớ học kém quá mà, đương nhiên cần phải làm thêm ca đêm nữa chứ sao.”
“Gánh cái cặp nặng như thế, ông đừng có mơ được cao thêm.” Tịch Ấu nhắc nhở cậu.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Tịch Ấu cũng không hỏi cậu xin vắng đi ra ngoài làm gì, cậu ta là người rất biết chừng mực, tâm tư vô cùng khó đoán, hiện tại Nguyễn Miêu cũng vẫn chưa thể chắc chắn cậu ta có thật sự muốn làm bạn với cậu không.
Vừa vặn Tịch Lễ và Giản Phồn Úc cũng từ trong lớp ra ngoài, Tịch Ấu đương nhiên là đi bên cạnh anh hai cậu ta, vì thế Nguyễn Miêu cũng chỉ đành sánh vai cùng Giản Phồn Úc, hơn nữa hôm nay cậu có khá nhiều chuyện phiền muộn nên cũng không để ý người đang đi cạnh mình là Giản Phồn Úc.
Nhưng Giản Phồn Úc thì ngược lại, thấy cậu vẫn luôn không nói chuyện ánh mắt hắn nhìn sang, một hồi lâu sau mới hỏi: “Khi nãy không thấy cậu trong lớp đâu cả.”
“Mẹ tôi tới tìm.” Nguyễn Miêu đơn giản giải thích: “Lâu rồi bà ấy chưa gặp tôi.”
Trong mắt Giản Phồn Úc lập tức trộn lẫn vài tia cảm xúc phức tạp đan xen, hắn nhớ tới rất nhiều chuyện. Kiếp trước hắn chỉ lo dây dưa với Nhan Dương nên có rất nhiều chuyện hắn chưa từng để ý đến nhưng có một chuyện khiến hắn ấn tượng rất sâu.
Đó là về mẹ của Nguyễn Miêu, hắn cũng từng nghe phong thanh rằng, mấy năm trước bà quậy tung nhà họ Hạ, Lương Thụy là một kẻ đểu cáng thất đức, mà Hạ Thương Dã lại là người vô tâm vô tình, cho nên Nguyễn Miêu ở trong cái nhà kia không thoải mái gì lắm.
Tiếp sau đó cậu ta nghe lời mẹ phản bội Hạ Thương Dã, nghe kể hình như là giao một phần tài liệu quan trọng liên quan đến bí mật của nhà họ Hạ cho phía công ty đối thủ, cũng may Hạ Thương Dã kịp thời phát hiện mới ngăn được thiệt hại nặng nề, còn về kết cục của Nguyễn Miêu là bị đuổi khỏi nhà.
Sỡ dĩ Giản Phồn Úc còn nhớ rõ chuyện này là vì khi ấy Nhan Dương ra tay bảo vệ Nguyễn Miêu dưới cánh chim của mình, tránh để cậu ta bị nhà họ Hạ trả thù, lúc đó hắn còn mất ngủ rất nhiều đêm chỉ vì tâm trí Nhan Dương mỗi ngày đều chỉ tập trung dỗ dành Nguyễn Miêu.
Thật ra nếu cẩn thận ngẫm lại, Hạ Thương Dã sao có thể cho phép bí mật kinh doanh nhà mình bị bán dễ dàng như vậy, cái gọi là tài liệu quan trọng chắc chắn là đồ giả, chút tâm cơ của Nguyễn Miêu dùng cho những đứa như Nhan Dương thì được chứ để đối phó với Hạ Thương Dã thì còn quá non, không thể nào anh không phát hiện bước đi của mẹ con Nguyễn Miêu.
Biết đâu tài liệu bí mật kia chỉ là mồi nhử để câu cá thì sao?
Nghĩ đến đây Giản Phồn Úc vô thức nhìn Nguyễn Miêu chăm chú lòng thầm đánh giá. Đáng tiếc bên trong cơ thể cậu hiện giờ là một người khác, mà kiếp này có rất nhiều chuyện khác xa với kiếp trước nên hắn hơi tò mò.
Nếu là Nguyễn Miêu của bây giờ, cậu sẽ lựa chọn ra sao đây?
Nghe giọng điệu gọi mẹ khi nãy, thì có vẻ như cậu vẫn....vừa lòng với tình trạng hiện tại?
“Sao thế?” Bị Giản Phồn Úc nhìn chằm chằm khiến da đầu Nguyễn Miêu tê dại không thôi, sao cậu cứ cảm thấy Giản Phồn Úc lúc thì lạnh lùng đến mức mẹ ruột cũng nhận không ra, đôi khi lại cảm thấy dường như hắn còn rất hiền lành.
Rốt cuộc hắn có phải nhân vật trong tiểu thuyết không vậy hay Giản Phồn Úc này là do ‘đồng nghiệp’ khác xuyên vào thế?
“Không có gì, chỉ là cảm thấy…… cậu không giống hồi trước lắm.” Giản Phồn Úc nhỏ giọng nói: “Giống như một người khác vậy.”
Lông tơ sau lưng Nguyễn Miêu lập tức dựng đứng, cậu cười gượng hai tiếng: “Sao có thể, chắc chắn là do cậu tưởng tượng thôi, còn nữa trước kia chúng ta cũng không thân quen gì cho lắm nên cậu mới chưa hiểu hết con người của tôi ấy.”
“Cũng phải.” Giản Phồn Úc tán đồng gật đầu, dường như thật sự chấp nhận quan điểm này hắn nói: “Tuy trong sách kể lại rất nhiều về chuyện thay hồn đổi xác này kia nhưng đó cũng chỉ là giả thuyết, không thể nào là thật được, đúng không.”
“Đúng đúng đúng.” Nguyễn Miêu gật đầu lia lịa: “Ba cái thứ kia lừa người đó.”
Doạ cậu sợ chết khiếp, sợ Giản Phồn Úc thật sự phát hiện ra cái gì. Bên tai truyền đến tiếng Giản Phồn Úc cười khẽ, giọng điệu lại nghe có vẻ rất vui, trong lúc nhất thời cậu cũng không đoán được vui buồn của vị này.
Tính luôn số người cậu gặp từ lúc xuyên qua đến bây giờ, bao gồm Tịch Ấu Hạ Thương Chi Hạ Thương Dã Giản Phồn Úc, cậu chẳng thể nhìn thấu được bất cứ một ai trong số họ cả, một đám chỉ số thông minh đều cao ngất.
Chỉ có Hạ Thương Lục mới mang lại cho cậu cảm giác an toàn, bởi vì đầu óc tên kia đơn giản chỉ là một thành phần ưa bạo lực mà thôi, cậu ta cũng là tồn tại duy nhất có chỉ số thông minh thấp ngang ngửa cậu, Nguyễn Miêu bỗng nhiên cảm thấy Hạ Thương Lục còn tốt hơn những người khác gấp trăm triệu lần.
Thời điểm về đến nhà, bởi vì ánh mắt Nguyễn Miêu quá hiền từ, Hạ Thương Lục bị cậu nhìn mà khắp người không được tự nhiên, cậu ta thở phì phì mắng: “Bộ mày bị điên hay gì mà cứ nhìn tao mãi thế!”
“Dạ có đâu ạ.” Nguyễn Miêu lập tức xin lỗi rồi nói một câu vô cùng thấm thía: “Anh hai cứ mãi thế này đừng thay đổi nhé.”
Hạ Thương Lục: “???”
Thằng này nay lại thiếu đánh nữa rồi hay gì?
Ngay lúc Hạ Thương Lục muốn xuất chiêu Nguyễn Miêu nhanh như chớp chạy về phòng đóng cửa lại, cậu mới không dại đi chọc cho cái tên bạo chúa kia đánh đâu.
*
Theo từng ngày trôi qua, khoảng thời gian đầu Nguyễn Miêu còn phải khó khăn vật lộn trong biển kiến thức hiện tại đã cải thiện hơn rất nhiều, và có lẽ bởi vì cậu nghiêm túc học tập, thái độ khiêm tốn, có chí tiến thủ nên mọi người đã dần bắt đầu tin cậu thật sự hối cải trở lại làm người thường, quan trọng nhất chính là cậu không hề vạch rõ ranh giới với họ, sự giả tạo buông thả ban đầu cũng biến thành đứng đắn ngay thẳng, cho nên rất nhiều học sinh vẫn sẵn lòng kết bạn cùng cậu, ai mà không thích một người vừa ngoan vừa nghiêm túc kiên cường cơ chứ.
Ở lớp Nguyễn Miêu dần nói chuyện được với các bạn, lúc phát bài tập tổ trưởng không còn mặt lạnh ném sách sang nữa, thỉnh thoảng cậu còn nói được với cậu ta hai câu, tuy khoảng cách phá tan băng giá rất xa vời nhưng hiện tại cậu đã vô cùng thỏa mãn rồi.
“Hừ.” Tịch Ấu bất mãn giội một gáo nước lã: “Mọi người chỉ đang thử ông mà thôi, đừng có đắc ý quá sớm.”
“Tớ biết chứ bộ.” Nguyễn Miêu không thèm để ý, trong khoảng thời gian này cậu rất cố gắng học từ vựng nên giờ làm bài trên cơ bản sẽ không xảy ra chuyện đọc đề không hiểu, tỉ lệ mắc lỗi cũng ít hơn trước không ít, cậu tin chỉ cần tiếp tục kiên trì thêm chút nữa là có thể đuổi kịp trình độ trung bình rồi.
Tịch Ấu thò đầu qua liếc sơ tập đề của cậu, rồi lại nhịn không được khen một câu: “Nhìn vậy mà tiến bộ cũng nhanh phết.”
“Đương nhiên rồi.” Nguyễn Miêu kiêu ngạo khoe khoang: “Hồi đó tớ chính là học sinh lọt vào top 10 người xuất sắc nhất khối đó nha, điểm thi tiếng Anh phải nói là cao miễn bàn!”
“Hồi đó?” Tịch Ấu nghi ngờ nhìn cậu: “Chẳng phải hồi đó đến cả quyển sách giáo khoa quăng ở đâu ông cũng không biết à?”
Nguyễn Miêu hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, vừa được khen là lộ nguyên hình liền, cái gì cũng dám nói ra bên ngoài cho được: “Ờm…..là hồi tiểu học á, lúc còn tiểu học tớ chưa có xấu nết vậy đâu, với lại khi đó cậu còn chưa quen biết tớ mà.”
Trong mắt Tịch Ấu dâng lên một tia sâu xa không phù hợp với tuổi: “Phải không?”
Nguyễn Miêu cảm thấy bản thân dốt không chịu nổi, nếu xét theo góc độ của người đọc chắc chắn sẽ có một đống người mắng cậu ngu cho xem, về sau khi nói chuyện phải suy nghĩ cho kĩ rồi nói mới được, tuyệt đối không thể tiếp tục để lộ sơ hở nữa.
Lại một tuần nữa trôi qua, Nguyễn Miêu vừa ăn sáng xong đã vọt ra khỏi nhà, cậu muốn đi các trung tâm dạy thêm xem thử có thầy cô nào đáng tin cậy mà giá cả lại hợp túi tiền hay không rồi đăng kí một lớp học bổ túc, như thế sẽ vừa có thể tiết kiệm vừa được ôn luyện vững kiến thức.
Nhưng chuyện thú vị là cậu lại được xem ké một màn kịch hết sức đặc sắc.
Cậu thề là cậu không hề cố ý muốn nghe lén đâu nhưng dưa tự dâng lên miệng thế kia, không ăn thì có lỗi quá.
Hiện tại Nhan Dương và Giản Phồn Úc đang đứng ở ven đường ngay công viên, bầu không khí giữa hai người vô cùng lạnh lẽo, không biết Nhan Dương đang nói chuyện gì nhưng mà trông gã có vẻ khá khép nép, còn Giản Phồn Úc chỉ biết trầm mặt lắng nghe, hình như hắn cũng không muốn để ý đến Nhan Dương lắm.
Cũng không biết Nhan Dương nói sai cái gì mà Giản Phồn Úc bỗng nhiên xoay người đấm gã một cú.
Nguyễn-nhìn lén được toàn cảnh- Miêu lập tức nín thở, trông Giản Phồn Úc yếu mềm như thế không ngờ sức lực cũng rất mạnh, hắn chỉ mới đấm một cú thôi mà Nhan Dương đã quỳ rạp trên đất không bò dậy nổi, hai lỗ mũi liên tục chảy máu không ngừng. Cũng phải thôi, từ dáng vóc tới mặt mũi Giản Phồn Úc gần như ngang hàng với Nhan Dương cơ mà, lúc ấy hắn nguyện ý làm thụ chắc có lẽ cũng là vì quá yêu Nhan Dương.
Cho nên mới nói Nhan Dương chính là một tên khốn không biết tí gì về đắng cay của cuộc đời hết.
Nguyễn Miêu chưa kịp cảm thán xong ánh mắt của Giản Phồn Úc đã nhìn sang, không những thế hắn còn nhìn trúng ngay chỗ cậu đang trốn.
“Còn không ló đầu ra đây?”
Nguyễn Miêu sợ tới mức rơi cả cái nết hóng hớt ăn dưa.
—————
(Đã beta)
—————
Sau khi những người kia vào nhà hàng trước, Nguyễn Miêu ngoan ngoãn đi theo Hạ Thương Dã lên lầu, bộ dạng cong đuôi cụp cánh nghe lời trông như chú chim non lon ton đuổi kịp mẹ, cuối cùng hai người dừng lại trên một ban công bắt đầu nói chuyện.
Thấy cậu căng thẳng Hạ Thương Dã cũng không hỏi quá nhiều, anh chỉ nhẹ giọng nói: “Mẹ em tới sao?”
“Dạ vâng.” Nguyễn Miêu đáp: “Hơn nửa năm rồi bà ấy không gặp em, nên nay em đi ăn cơm với bà ấy.”
Hạ Thương Dã gật đầu: “Vậy em mau về chỗ dì đi, anh bận chút việc đã.”
Nói xong Hạ Thương Dã lập tức rời đi để lại Nguyễn Miêu nhìn theo bóng lưng của anh, tuy việc gặp riêng Chu Duyên Cầm không phải chủ ý của cậu nhưng nghĩ tới lời oán hận bà đã nói làm cậu khó mà không cảm thấy chột dạ. Hơn nữa…… Hạ Thương Dã có biết chuyện Chu Duyên Cầm muốn làm sau lưng anh không?
Nguyễn Miêu đối với vị anh cả quà tặng kèm này cũng không phải là tình sâu nghĩa nặng gì nhưng cậu đã quan sát anh hơn một tháng nay, kết luận anh là một người anh cả đủ tư cách, đối xử với cậu và Hạ Thương Lục đều rất bình đẳng, tuy anh không có hỏi han ân cần hay ngồi lại trò chuyện tâm sự cùng nhau nhưng nếu cậu muốn xin thứ gì Hạ Thương Dã đều đặt nó lên hàng đầu mà giải quyết, mặc kệ trong lòng anh có thiên vị em ruột hay không, ngoài mặt anh quả thật chưa từng đối xử tệ bạc với cậu.
Hơn nữa, nếu chỉ nhìn vào mỗi nhân phẩm thôi Nguyễn Miêu cũng đã rất khâm phục anh rồi, năm đó vừa mới tốt nghiệp đại học anh đã dứt khoát đuổi Lương Thụy ra nước ngoài, không những thế anh còn cứu vớt xí nghiệp lung lay sắp đổ của gia tộc, phải chật vật trả giá nhiều như thế mà người ngoài người ta đâu có biết.
Cho nên Nguyễn Miêu không muốn phá huỷ cảnh tượng gia đình hoà thuận này chút nào, nhà họ Hạ nên là của Hạ Thương Dã, Lương Thụy nợ Chu Duyên Cầm nhưng nhà họ Hạ không nợ bà.
Ăn xong Chu Duyên Cầm lái xe chở cậu về trường, bà đứng ở cổng trông ngóng Nguyễn Miêu đi vào trong: “Mau vào trong đi con.”
Nguyễn Miêu nhấc chân bước về phía cổng trường, đi được nửa đường cậu như cảm giác được gì đó nên quay đầu lại nhìn, đằng sau Chu Duyên Cầm đang đứng bơ vơ một mình dưới ánh đèn đường, có vẻ như bà cũng đang nhìn cậu chăm chú.
Có lẽ bà vẫn luôn yêu con trai mình, chẳng qua bị thù hận che mờ hai mắt nên bà mới thà chịu đựng nổi đau mẹ con chia cắt cũng phải nghiền xương kẻ thù thành tro, kẻ đáng thương sau cùng vẫn là ‘Nguyễn Miêu’.
Nguyễn Miêu thở dài trong lòng, vẫy tay với người ngoài cổng: “Mẹ về nhớ phải ngủ sớm chút nhé.”
Chu Duyên Sầm hơi kinh ngạc khi thấy con trai đột nhiên quay đầu lại, vì thế bà cũng vội cũng vươn tay vẫy vẫy vô cùng nhiệt tình: “Được!”
Trong giọng nói còn chứa đựng ý cười, dường như lời quan tâm đơn giản này khiến tâm trạng bà rất vui vẻ. Không hiểu sao trong lòng Nguyễn Miêu lại thấy hơi xót xa, cậu quay đầu lại tiếp tục đi vào trong, vừa vặn chuông tan học vang lên, ngôi trường vốn yên tĩnh lập tức trở nên sôi động, rất nhiều học sinh không nhịn được xách cặp vọt ra khỏi lớp trước, cặp của Nguyễn Miêu cũng đã được Tịch Ấu mang ra tới nơi.
“Của ông nè.” Tịch Ấu giao chiếc cặp dày nặng cho cậu: “Mà này, ông đeo cái đống này về kiểu gì thế mệt muốn chết luôn vậy á, đã thế ngày nào cũng đeo đi đi về về mới ghê chứ.”
Nói cảm ơn xong Nguyễn Miêu nhận lấy cặp sách cười giải thích: “Thì tại tớ học kém quá mà, đương nhiên cần phải làm thêm ca đêm nữa chứ sao.”
“Gánh cái cặp nặng như thế, ông đừng có mơ được cao thêm.” Tịch Ấu nhắc nhở cậu.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Tịch Ấu cũng không hỏi cậu xin vắng đi ra ngoài làm gì, cậu ta là người rất biết chừng mực, tâm tư vô cùng khó đoán, hiện tại Nguyễn Miêu cũng vẫn chưa thể chắc chắn cậu ta có thật sự muốn làm bạn với cậu không.
Vừa vặn Tịch Lễ và Giản Phồn Úc cũng từ trong lớp ra ngoài, Tịch Ấu đương nhiên là đi bên cạnh anh hai cậu ta, vì thế Nguyễn Miêu cũng chỉ đành sánh vai cùng Giản Phồn Úc, hơn nữa hôm nay cậu có khá nhiều chuyện phiền muộn nên cũng không để ý người đang đi cạnh mình là Giản Phồn Úc.
Nhưng Giản Phồn Úc thì ngược lại, thấy cậu vẫn luôn không nói chuyện ánh mắt hắn nhìn sang, một hồi lâu sau mới hỏi: “Khi nãy không thấy cậu trong lớp đâu cả.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ tôi tới tìm.” Nguyễn Miêu đơn giản giải thích: “Lâu rồi bà ấy chưa gặp tôi.”
Trong mắt Giản Phồn Úc lập tức trộn lẫn vài tia cảm xúc phức tạp đan xen, hắn nhớ tới rất nhiều chuyện. Kiếp trước hắn chỉ lo dây dưa với Nhan Dương nên có rất nhiều chuyện hắn chưa từng để ý đến nhưng có một chuyện khiến hắn ấn tượng rất sâu.
Đó là về mẹ của Nguyễn Miêu, hắn cũng từng nghe phong thanh rằng, mấy năm trước bà quậy tung nhà họ Hạ, Lương Thụy là một kẻ đểu cáng thất đức, mà Hạ Thương Dã lại là người vô tâm vô tình, cho nên Nguyễn Miêu ở trong cái nhà kia không thoải mái gì lắm.
Tiếp sau đó cậu ta nghe lời mẹ phản bội Hạ Thương Dã, nghe kể hình như là giao một phần tài liệu quan trọng liên quan đến bí mật của nhà họ Hạ cho phía công ty đối thủ, cũng may Hạ Thương Dã kịp thời phát hiện mới ngăn được thiệt hại nặng nề, còn về kết cục của Nguyễn Miêu là bị đuổi khỏi nhà.
Sỡ dĩ Giản Phồn Úc còn nhớ rõ chuyện này là vì khi ấy Nhan Dương ra tay bảo vệ Nguyễn Miêu dưới cánh chim của mình, tránh để cậu ta bị nhà họ Hạ trả thù, lúc đó hắn còn mất ngủ rất nhiều đêm chỉ vì tâm trí Nhan Dương mỗi ngày đều chỉ tập trung dỗ dành Nguyễn Miêu.
Thật ra nếu cẩn thận ngẫm lại, Hạ Thương Dã sao có thể cho phép bí mật kinh doanh nhà mình bị bán dễ dàng như vậy, cái gọi là tài liệu quan trọng chắc chắn là đồ giả, chút tâm cơ của Nguyễn Miêu dùng cho những đứa như Nhan Dương thì được chứ để đối phó với Hạ Thương Dã thì còn quá non, không thể nào anh không phát hiện bước đi của mẹ con Nguyễn Miêu.
Biết đâu tài liệu bí mật kia chỉ là mồi nhử để câu cá thì sao?
Nghĩ đến đây Giản Phồn Úc vô thức nhìn Nguyễn Miêu chăm chú lòng thầm đánh giá. Đáng tiếc bên trong cơ thể cậu hiện giờ là một người khác, mà kiếp này có rất nhiều chuyện khác xa với kiếp trước nên hắn hơi tò mò.
Nếu là Nguyễn Miêu của bây giờ, cậu sẽ lựa chọn ra sao đây?
Nghe giọng điệu gọi mẹ khi nãy, thì có vẻ như cậu vẫn....vừa lòng với tình trạng hiện tại?
“Sao thế?” Bị Giản Phồn Úc nhìn chằm chằm khiến da đầu Nguyễn Miêu tê dại không thôi, sao cậu cứ cảm thấy Giản Phồn Úc lúc thì lạnh lùng đến mức mẹ ruột cũng nhận không ra, đôi khi lại cảm thấy dường như hắn còn rất hiền lành.
Rốt cuộc hắn có phải nhân vật trong tiểu thuyết không vậy hay Giản Phồn Úc này là do ‘đồng nghiệp’ khác xuyên vào thế?
“Không có gì, chỉ là cảm thấy…… cậu không giống hồi trước lắm.” Giản Phồn Úc nhỏ giọng nói: “Giống như một người khác vậy.”
Lông tơ sau lưng Nguyễn Miêu lập tức dựng đứng, cậu cười gượng hai tiếng: “Sao có thể, chắc chắn là do cậu tưởng tượng thôi, còn nữa trước kia chúng ta cũng không thân quen gì cho lắm nên cậu mới chưa hiểu hết con người của tôi ấy.”
“Cũng phải.” Giản Phồn Úc tán đồng gật đầu, dường như thật sự chấp nhận quan điểm này hắn nói: “Tuy trong sách kể lại rất nhiều về chuyện thay hồn đổi xác này kia nhưng đó cũng chỉ là giả thuyết, không thể nào là thật được, đúng không.”
“Đúng đúng đúng.” Nguyễn Miêu gật đầu lia lịa: “Ba cái thứ kia lừa người đó.”
Doạ cậu sợ chết khiếp, sợ Giản Phồn Úc thật sự phát hiện ra cái gì. Bên tai truyền đến tiếng Giản Phồn Úc cười khẽ, giọng điệu lại nghe có vẻ rất vui, trong lúc nhất thời cậu cũng không đoán được vui buồn của vị này.
Tính luôn số người cậu gặp từ lúc xuyên qua đến bây giờ, bao gồm Tịch Ấu Hạ Thương Chi Hạ Thương Dã Giản Phồn Úc, cậu chẳng thể nhìn thấu được bất cứ một ai trong số họ cả, một đám chỉ số thông minh đều cao ngất.
Chỉ có Hạ Thương Lục mới mang lại cho cậu cảm giác an toàn, bởi vì đầu óc tên kia đơn giản chỉ là một thành phần ưa bạo lực mà thôi, cậu ta cũng là tồn tại duy nhất có chỉ số thông minh thấp ngang ngửa cậu, Nguyễn Miêu bỗng nhiên cảm thấy Hạ Thương Lục còn tốt hơn những người khác gấp trăm triệu lần.
Thời điểm về đến nhà, bởi vì ánh mắt Nguyễn Miêu quá hiền từ, Hạ Thương Lục bị cậu nhìn mà khắp người không được tự nhiên, cậu ta thở phì phì mắng: “Bộ mày bị điên hay gì mà cứ nhìn tao mãi thế!”
“Dạ có đâu ạ.” Nguyễn Miêu lập tức xin lỗi rồi nói một câu vô cùng thấm thía: “Anh hai cứ mãi thế này đừng thay đổi nhé.”
Hạ Thương Lục: “???”
Thằng này nay lại thiếu đánh nữa rồi hay gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay lúc Hạ Thương Lục muốn xuất chiêu Nguyễn Miêu nhanh như chớp chạy về phòng đóng cửa lại, cậu mới không dại đi chọc cho cái tên bạo chúa kia đánh đâu.
*
Theo từng ngày trôi qua, khoảng thời gian đầu Nguyễn Miêu còn phải khó khăn vật lộn trong biển kiến thức hiện tại đã cải thiện hơn rất nhiều, và có lẽ bởi vì cậu nghiêm túc học tập, thái độ khiêm tốn, có chí tiến thủ nên mọi người đã dần bắt đầu tin cậu thật sự hối cải trở lại làm người thường, quan trọng nhất chính là cậu không hề vạch rõ ranh giới với họ, sự giả tạo buông thả ban đầu cũng biến thành đứng đắn ngay thẳng, cho nên rất nhiều học sinh vẫn sẵn lòng kết bạn cùng cậu, ai mà không thích một người vừa ngoan vừa nghiêm túc kiên cường cơ chứ.
Ở lớp Nguyễn Miêu dần nói chuyện được với các bạn, lúc phát bài tập tổ trưởng không còn mặt lạnh ném sách sang nữa, thỉnh thoảng cậu còn nói được với cậu ta hai câu, tuy khoảng cách phá tan băng giá rất xa vời nhưng hiện tại cậu đã vô cùng thỏa mãn rồi.
“Hừ.” Tịch Ấu bất mãn giội một gáo nước lã: “Mọi người chỉ đang thử ông mà thôi, đừng có đắc ý quá sớm.”
“Tớ biết chứ bộ.” Nguyễn Miêu không thèm để ý, trong khoảng thời gian này cậu rất cố gắng học từ vựng nên giờ làm bài trên cơ bản sẽ không xảy ra chuyện đọc đề không hiểu, tỉ lệ mắc lỗi cũng ít hơn trước không ít, cậu tin chỉ cần tiếp tục kiên trì thêm chút nữa là có thể đuổi kịp trình độ trung bình rồi.
Tịch Ấu thò đầu qua liếc sơ tập đề của cậu, rồi lại nhịn không được khen một câu: “Nhìn vậy mà tiến bộ cũng nhanh phết.”
“Đương nhiên rồi.” Nguyễn Miêu kiêu ngạo khoe khoang: “Hồi đó tớ chính là học sinh lọt vào top 10 người xuất sắc nhất khối đó nha, điểm thi tiếng Anh phải nói là cao miễn bàn!”
“Hồi đó?” Tịch Ấu nghi ngờ nhìn cậu: “Chẳng phải hồi đó đến cả quyển sách giáo khoa quăng ở đâu ông cũng không biết à?”
Nguyễn Miêu hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, vừa được khen là lộ nguyên hình liền, cái gì cũng dám nói ra bên ngoài cho được: “Ờm…..là hồi tiểu học á, lúc còn tiểu học tớ chưa có xấu nết vậy đâu, với lại khi đó cậu còn chưa quen biết tớ mà.”
Trong mắt Tịch Ấu dâng lên một tia sâu xa không phù hợp với tuổi: “Phải không?”
Nguyễn Miêu cảm thấy bản thân dốt không chịu nổi, nếu xét theo góc độ của người đọc chắc chắn sẽ có một đống người mắng cậu ngu cho xem, về sau khi nói chuyện phải suy nghĩ cho kĩ rồi nói mới được, tuyệt đối không thể tiếp tục để lộ sơ hở nữa.
Lại một tuần nữa trôi qua, Nguyễn Miêu vừa ăn sáng xong đã vọt ra khỏi nhà, cậu muốn đi các trung tâm dạy thêm xem thử có thầy cô nào đáng tin cậy mà giá cả lại hợp túi tiền hay không rồi đăng kí một lớp học bổ túc, như thế sẽ vừa có thể tiết kiệm vừa được ôn luyện vững kiến thức.
Nhưng chuyện thú vị là cậu lại được xem ké một màn kịch hết sức đặc sắc.
Cậu thề là cậu không hề cố ý muốn nghe lén đâu nhưng dưa tự dâng lên miệng thế kia, không ăn thì có lỗi quá.
Hiện tại Nhan Dương và Giản Phồn Úc đang đứng ở ven đường ngay công viên, bầu không khí giữa hai người vô cùng lạnh lẽo, không biết Nhan Dương đang nói chuyện gì nhưng mà trông gã có vẻ khá khép nép, còn Giản Phồn Úc chỉ biết trầm mặt lắng nghe, hình như hắn cũng không muốn để ý đến Nhan Dương lắm.
Cũng không biết Nhan Dương nói sai cái gì mà Giản Phồn Úc bỗng nhiên xoay người đấm gã một cú.
Nguyễn-nhìn lén được toàn cảnh- Miêu lập tức nín thở, trông Giản Phồn Úc yếu mềm như thế không ngờ sức lực cũng rất mạnh, hắn chỉ mới đấm một cú thôi mà Nhan Dương đã quỳ rạp trên đất không bò dậy nổi, hai lỗ mũi liên tục chảy máu không ngừng. Cũng phải thôi, từ dáng vóc tới mặt mũi Giản Phồn Úc gần như ngang hàng với Nhan Dương cơ mà, lúc ấy hắn nguyện ý làm thụ chắc có lẽ cũng là vì quá yêu Nhan Dương.
Cho nên mới nói Nhan Dương chính là một tên khốn không biết tí gì về đắng cay của cuộc đời hết.
Nguyễn Miêu chưa kịp cảm thán xong ánh mắt của Giản Phồn Úc đã nhìn sang, không những thế hắn còn nhìn trúng ngay chỗ cậu đang trốn.
“Còn không ló đầu ra đây?”
Nguyễn Miêu sợ tới mức rơi cả cái nết hóng hớt ăn dưa.
—————
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro