Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính
Hỏi Đường
Cố Thanh Từ
2024-09-25 10:56:36
Edit + Beta: NAI HỒNG TÀ RĂM
—————
Nguyễn Miêu không có lựa chọn nào khác, bởi vì cậu phát hiện tài khoản của nguyên chủ sạch sẽ hơn cả sách giáo khoa, càng đáng sợ chính là nguyên chủ còn đúng 1 tệ, nghèo như thế lấy tiền đâu ra ngồi xe đây?
Nguyễn Miêu chỉ có thể dùng hai xu còn sót lại ngồi giao thông công cộng, xuống trạm chạy như điên, nếu không phải anh trai nhỏ chuyển phát nhanh tốt bụng giúp đỡ, cậu đến muộn là cái chắc.
Cậu vẫn không hiểu, dù là con riêng cũng không nghèo như vậy chứ? Hạ gia khắt khe đến mức độ tiền tiêu vặt không muốn cho?
Nguyễn Miêu luôn nghĩ vấn đề này, đi nửa đường mới nhớ bản thân không biết phòng học ở đâu, sách giáo khoa viết là năm 2 lớp 3, nhưng ai biết năm 2 ở đâu?
Cậu đứng lại suy nghĩ trong chốc lát, tìm đại một học sinh hỏi đường.
“Chào bạn, xin hỏi bạn biết năm 2 lớp 3 ở đâu không?” Nguyễn Miêu xoay người kéo một nam sinh đi ngang qua, trong đầu bận sắp xếp câu sao cho lễ phép nên không chú ý người trước mặt là ai.
Nam sinh bị giữ chặt có chút ngoài ý muốn, chậm chạp không nói gì, bình tĩnh gỡ tay Nguyễn Miêu ra, lui về sau một bước.
“Hôm nay chơi trò mất trí nhớ à?” Giọng nói người nọ chậm rãi mang theo chút lạnh lẽo, nghe thế nào cũng không giống nhân vật qua đường.
Nguyễn Miêu cảm thấy kỳ quái, lúc này mới giương mắt nhìn, sững sờ đứng tại chỗ. Cậu trước nay chưa từng thấy người con trai nào đẹp đến vậy, hắn như công tử cổ đại bước ra từ tranh bích họa, khuôn mặt thanh lệ sáng sủa, quanh cơ thể tỏa ra khí chất u buồn, khiến người nhìn thoáng qua khó mà quên được.
Nếu không phải thái độ đối phương đặc biệt lãnh đạm, còn ẩn chút chán ghét, Nguyễn Miêu sẽ hoàn toàn đỗ cái rầm mà không cần cưa.
“Ha, cậu đạt được mục đích rồi, còn muốn cái gì nữa?” Người nọ cười lạnh, trong mắt lạnh băng khiến Nguyễn Miêu muốn đóng băng giữa trời nắng, “Nhan Dương không ở đây, cậu trổ tài diễn xuất đỉnh cao cũng vô dụng thôi.”
Mắt Nguyễn Miêu hơi hơi mở lớn, trong đầu cậu giờ phút này nhanh chóng xuất hiện một ý nghĩ, nghe đối phương đột nhiên nhắc tới điều hoà trung ương Nhan Dương và ghét bỏ cậu, đừng nói là___
Nguyễn Miêu: “Anh* là Giản Phồn Úc!?”
<<*anh: vì quyển 2 Úc đi làm rồi và thụ nhỏ tuổi hơn nên vô thức gọi anh>>
Giản Phồn Úc cười khinh, cảm thấy Nguyễn Miêu rất buồn cười, “Diễn đủ chưa?”
Nguyễn Miêu: “……”
Này được coi là may mắn hay xui xẻo đây, chỉ hỏi đường thôi mà cũng vớ trúng Giản Phồn Úc, nhìn biểu cảm kia của hắn, phỏng chừng cốt truyện đã sớm bắt đầu, nguyên chủ đã ngược người ta bao lâu rồi trời ơi!
“Bạn Giản, tôi....”Nguyễn Miêu nhất thời không biết nói tiếp thế nào, đôi tay nắm dây đeo cặp, chuông vào lớp sắp reo, trước tiên cứ quăng cốt truyện gì đó qua một bên, trà trộn vào phòng học mới là chuyện quan trọng.
Giản Phồn Úc không muốn nghe, một ánh mắt cũng lười bố thí, lãnh đạm lướt qua tiếp tục đi.
Nguyễn Miêu nhớ Giản Phồn Úc cũng là năm 2, tuy không phải cùng lớp nhưng chỉ cần theo sau hắn là biết được năm 2 ở lầu mấy đúng chứ?
Nghĩ thế, Nguyễn Miêu theo sau Giản Phồn Úc, quả nhiên tìm được. Giản Phồn Úc ở lớp 1, mà lớp Nguyễn Miêu cách đối phương một lối nhỏ, sau khi cậu nhìn Giản Phồn Úc đi vào phòng học, cậu cũng đi vào lớp 3.
Vừa mới ngồi xuống, chuông vang lên.
May không có đến trễ, Nguyễn Miêu nhẹ nhàng thở ra.
Cả phòng đông đúc lại dư một chỗ trống, không cần nghĩ cũng biết đó là vị trí của ai. Sau khi để cặp xuống Nguyễn Miêu phát hiện hộc bàn trống trơn, hồi đó lúc chưa bị bệnh trên bàn cậu toàn là đề cương bài tập, hộc bàn chất đầy các loại sách tham khảo từ điển, chưa bao giờ xuất hiện tình huống bó tay thế này.
Đối với học bá, trên bàn không có sách chẳng khác gì ra chiến trường trong tay không có vũ khí, cực kì thiếu cảm giác an toàn.
Nguyễn Miêu phân vân, bản thân có nên đi hiệu sách một chuyến hay không, nghĩ đến tài khoản lẻ tẻ vài xu cậu liền đau đầu, bữa trưa phải nhịn thật à?
———
Giờ truy bài bắt đầu, học sinh xung quanh tự lấy sách đọc, Nguyễn Miêu thấy bọn họ xem sách tiếng Anh, cậu cũng lôi sách tiếng Anh ra, tính chuẩn bị bài trước.
Nhưng Nguyễn Miêu đã quên rằng, cho dù cậu từng là học bá đi nữa, nằm viện trong suốt những năm cấp 3 không hề động vào kiến thức thì chuẩn bị kiểu gì, dù cơ bản tốt cũng không có khả năng một sớm một chiều lấy lại phong độ.
Ví dụ như hiện tại, cậu nhìn từ vựng in trên sách, một từ cũng không hiểu nếu không có từ điển hỗ trợ, phát âm thì bập bẹ.
Nguyễn Miêu trầm mặc, duỗi tay vuốt ve những chữ cái từng quen thuộc, mắt ứa lệ. Ai có thể hiểu tâm trạng lúc này của cậu đây, để có thể xứng đáng với chỗ trống kia, cậu phải nổ lực gấp mười lần người khác trong khoảng thời gian hai năm quý giá, nếu không cổng trường đại học bình thường cũng chẳng bước vào nổi.
Nhưng không sao, so với chuyện sống chết, chút khó khăn này không đáng giá nhắc tới.
Có chí thì nên*.
<<*"Có chí" tức là có ý chí quyết tâm, bền lòng. "Thì nên" là đạt được kết quả thành công. Cả câu như muốn nói rằng có ý chí, nghị lực, hoài bão, lý tưởng tốt đẹp, sự kiên trì sẽ gặt hái được nhìêu thành công trong sự nghiệp và cuộc sống>>
Nguyễn Miêu dụi dụi mắt, mở túi đựng bút nghĩ ‘thời gian chắc chắn sẽ đáp trả lại sự cố gắng chỉ cần không bỏ cuộc.’
Cậu cầm bút mực, nghiêm túc khoanh tròn những từ đơn chưa từng học. Vì cậu quá chuyên chú vào sách giáo khoa nên bỏ lỡ ánh mắt sâu xa từ bạn học bàn bên cạnh.
Sau khi tiết truy bài kết thúc, Nguyễn Miêu đã ghi chú xong những chỗ cần thiết, dù hiện tại không theo kịp tiến độ của mọi người, nhưng thói quen vẫn không thay đổi,
Cậu tính toán kế hoạch, lúc này chương trình học đã qua một phần ba, chỉ cần nắm chắc cơ bản, có lẽ trước khi lớp 12 bắt đầu là có thể hoàn toàn bổ sung những chỗ còn yếu.
Bạn cùng bàn cười tủm tỉm ghé đầu lại gần nói: “Miêu Miêu, sao hôm nay ông không để ý tới tui?”
Miêu Miêu?
Nguyễn Miêu hoàn hồn. Nam sinh này sở hữu khuôn mặt vừa nhỏ vừa tròn, lùn lùn đáng yêu, trông như mấy nhóc shota, nói đối phương học cấp 2 cậu cũng sẽ tin răm rắp đấy, mà xét theo thái độ thân thiện vui vẻ vừa rồi, chắc là……có quen biết nguyên chủ?
Nhưng cậu không biết tên của đối phương, đành chịu thôi ai biểu nhân vật phụ tồn tại vì câu chuyện tình yêu của nhân vật chính, mọi người không chú ý đến chuyện cậu đột nhiên chăm học, hắn tự nhiên cũng liền không biết trừ bỏ cảm tình diễn ở ngoài mặt khác manh mối.
Người ta xuyên thư thành thiên tài, tỷ phú, cao thủ võ lâm, cậu lại xuyên trúng tình huống khốn khổ thế này.
“Tớ đang học.” Nguyễn Miêu trả lời ngắn gọn tránh mắc sai lầm, chờ đối phương ngồi lại chỗ cũ sẽ trộm xem tên ghi trên bìa sách.
Bạn cùng bàn cảm thấy buồn cười, không tin nói: “Bộ hôm nay là ngày cá tháng tư hả, ‘Tớ đang học’? Hahaha, với chỉ số thông minh kia sao?”
“Sao lại không thể?” Nguyễn Miêu có chút buồn bực, “Học sinh không đọc sách học tập còn có thể làm gì?”
“Quyến rũ đàn ông.” Khuôn mặt mềm mềm shota cười âm hiểm: “Miêu Miêu, chẳng phải ông từng nói nguyện vọng lớn nhất của bản thân chính là gả vào hào môn hả? Nay cũng không thấy trang điểm gì hết vậy.”
Nguyễn Miêu: “……”
Đệt, mấy người có thể ra dáng học sinh chút được không?
Còn quyến rũ đàn ông, quyến cái đầu cậu á.
“Ờ, tớ đổi lại rồi.” Vẻ mặt Nguyễn Miêu nghiêm túc nhìn bạn cùng bàn nói: “Tớ phát hiện bản thân trước kia cực kì ngu ngốc, thay vì dựa dẫm đàn ông để bọn họ khinh thường, dựa vào chính mình chẳng phải tốt hơn à, đàn ông tốt trên đời này trốn hết rồi làm gì đến lượt chúng ta chứ. Cứ tập trung học tập sau đó thi vào trường đại học vừa tầm, sau đó tìm một công việc đủ nuôi sống bản thân, nói không chừng còn đáng tin hơn.”
Mắt bạn cùng bàn hơi hơi mở lớn, giống như là nghe được chuyện hài nào đó, cười một trận thật lớn.
Ai mà tin nổi một thằng điếm tâm cơ hám giàu dưới đáy xã hội sẽ đột nhiên sửa đổi?
“Ông cũng là phái nam đấy.” Bạn cùng bàn cười hì hì chọt mặt cậu.
Nguyễn Miêu gạc cái tay véo má mình xuống, lời lẽ chính đáng nói: “Không sai, tớ trước kia cũng chẳng phải loại tốt lành gì, suốt ngày không lo học tập chỉ biết làm mấy chuyện vô bổ. Nhưng hiện tại tớ định sẽ bớt tạo nghiệp.”6
Bạn cùng bàn sửng sốt, bỗng nhiên lại cười rộ lên, lần này là thực lòng bật cười, “Miêu Miêu, hôm nay ông sai sai nha, bị cái gì kích thích à? Hay là do mấy ngày trước Nhan Dương vả Giản Phồn Úc một tát nên ông tỉnh lại?”
Bút trong tay Nguyễn Miêu suýt chút nữa đâm lủng bàn, cái này cậu biết nha! ‘Nguyễn Miêu’ châm ngòi ly gián khiến hai nhân vật chính lần đầu tiên gây gổ với nhau. Mối quan hệ này đã bắt đầu rạn nứt rồi!
Trong truyện, một cái tác này của Nhan Dương đã hoàn toàn đập vỡ sự ngưỡng mộ mà Giản Phồn Úc dành cho gã, đẩy vị công tử cao quý ngây ngô rớt khỏi tế đàn, khiến hắn sa chân vào cạm bẫy trở thành tù nhân tình yêu chịu muôn vàn tra tấn.
Cậu vốn nghĩ rằng, nếu cốt truyện chưa phát triển nhiều cứ tập trung học tập cố gắng né bớt sóng gió, ai ngờ mọi chuyện vượt tầm kiểm soát, cậu muốn bứt ra không dễ a.
Hèn gì sáng nay mắt Giản Phồn Úc lộ rõ sự chán ghét, hắn chưa đánh mình thành đầu heo đã tốt bụng lắm rồi, ‘Nguyễn Miêu’ đúng là đồ trà xanh thâm độc tàn nhẫn mà.
Tính kế cướp Nhan Dương còn không bằng thích Giản Phồn Úc. Tuy Nguyễn Miêu tự tin mình là trai thẳng, nhưng nhìn từ góc độ của cậu, Giản Phồn Úc out trình hơn nhiều, dáng ngon mặt đẹp giỏi giang, ưng nhất là tính tình dịu dàng ôn nhu, so với nhan sắc tốn gái thế kia tên tra nam Nhan Dương chẳng khác nào học sinh tiểu học.
Cậu vuốt cằm thì thầm bạn cùng bàn: “Nếu tớ nói tớ là trai thẳng, không có ý với Nhan Dương cậu tin không?”
Bạn cùng bàn một tay chống cằm nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên cúi đầu.
“Phụt....”
Không tin chứ gì.
Nguyễn Miêu cũng không định giải thích, dù sao đối phương chỉ là nhân vật phụ của phụ, cậu ta có hiểu hay không cũng không quan trọng, cậu tin sắt đá cứng đến mấy rồi sẽ mòn thôi, thời gian là minh chứng rõ ràng nhất.
Thấy cậu im lặng, bạn cùng bàn lại thò qua: “Giận hả? Thế ông cảm thấy bản thân là loại người gì?”
Nguyễn Miêu: “......Một đứa trà xanh mưu mô xảo trá?”
——————
Trong lớp 1, Tịch Lễ móc điện thoại ra phát hiện Wechat có vài tin nhắn mới, hứng thú quay sang nói với Giản Phồn Úc: “Em trai tao mới gửi tin nhắn, mày đoán thử xem bên trong ghi gì?”
Giản Phồn Úc: “Phắn.”
“Nó nói thằng nhãi ranh kia hơi khác thường, não có vấn đề.” Tịch Lễ cười hề hề nói, mặt láo cá y hệt bạn cùng bàn của Nguyễn Miêu.
Giản Phồn Úc vẫn tiếp tục lật sách, căn bản không quan tâm đối phương nói gì.
Tịch Lễ:”Nếu cho thằng đó một cơ hội nữa, nó sẽ không chọn làm trà xanh hahahaha~.”
Giản Phồn Úc: “……”
Tác giả có lời muốn nói: Canh ba xong, cầu cất chứa moah moah
————
Nai: hello cả nhà
—————
Nguyễn Miêu không có lựa chọn nào khác, bởi vì cậu phát hiện tài khoản của nguyên chủ sạch sẽ hơn cả sách giáo khoa, càng đáng sợ chính là nguyên chủ còn đúng 1 tệ, nghèo như thế lấy tiền đâu ra ngồi xe đây?
Nguyễn Miêu chỉ có thể dùng hai xu còn sót lại ngồi giao thông công cộng, xuống trạm chạy như điên, nếu không phải anh trai nhỏ chuyển phát nhanh tốt bụng giúp đỡ, cậu đến muộn là cái chắc.
Cậu vẫn không hiểu, dù là con riêng cũng không nghèo như vậy chứ? Hạ gia khắt khe đến mức độ tiền tiêu vặt không muốn cho?
Nguyễn Miêu luôn nghĩ vấn đề này, đi nửa đường mới nhớ bản thân không biết phòng học ở đâu, sách giáo khoa viết là năm 2 lớp 3, nhưng ai biết năm 2 ở đâu?
Cậu đứng lại suy nghĩ trong chốc lát, tìm đại một học sinh hỏi đường.
“Chào bạn, xin hỏi bạn biết năm 2 lớp 3 ở đâu không?” Nguyễn Miêu xoay người kéo một nam sinh đi ngang qua, trong đầu bận sắp xếp câu sao cho lễ phép nên không chú ý người trước mặt là ai.
Nam sinh bị giữ chặt có chút ngoài ý muốn, chậm chạp không nói gì, bình tĩnh gỡ tay Nguyễn Miêu ra, lui về sau một bước.
“Hôm nay chơi trò mất trí nhớ à?” Giọng nói người nọ chậm rãi mang theo chút lạnh lẽo, nghe thế nào cũng không giống nhân vật qua đường.
Nguyễn Miêu cảm thấy kỳ quái, lúc này mới giương mắt nhìn, sững sờ đứng tại chỗ. Cậu trước nay chưa từng thấy người con trai nào đẹp đến vậy, hắn như công tử cổ đại bước ra từ tranh bích họa, khuôn mặt thanh lệ sáng sủa, quanh cơ thể tỏa ra khí chất u buồn, khiến người nhìn thoáng qua khó mà quên được.
Nếu không phải thái độ đối phương đặc biệt lãnh đạm, còn ẩn chút chán ghét, Nguyễn Miêu sẽ hoàn toàn đỗ cái rầm mà không cần cưa.
“Ha, cậu đạt được mục đích rồi, còn muốn cái gì nữa?” Người nọ cười lạnh, trong mắt lạnh băng khiến Nguyễn Miêu muốn đóng băng giữa trời nắng, “Nhan Dương không ở đây, cậu trổ tài diễn xuất đỉnh cao cũng vô dụng thôi.”
Mắt Nguyễn Miêu hơi hơi mở lớn, trong đầu cậu giờ phút này nhanh chóng xuất hiện một ý nghĩ, nghe đối phương đột nhiên nhắc tới điều hoà trung ương Nhan Dương và ghét bỏ cậu, đừng nói là___
Nguyễn Miêu: “Anh* là Giản Phồn Úc!?”
<<*anh: vì quyển 2 Úc đi làm rồi và thụ nhỏ tuổi hơn nên vô thức gọi anh>>
Giản Phồn Úc cười khinh, cảm thấy Nguyễn Miêu rất buồn cười, “Diễn đủ chưa?”
Nguyễn Miêu: “……”
Này được coi là may mắn hay xui xẻo đây, chỉ hỏi đường thôi mà cũng vớ trúng Giản Phồn Úc, nhìn biểu cảm kia của hắn, phỏng chừng cốt truyện đã sớm bắt đầu, nguyên chủ đã ngược người ta bao lâu rồi trời ơi!
“Bạn Giản, tôi....”Nguyễn Miêu nhất thời không biết nói tiếp thế nào, đôi tay nắm dây đeo cặp, chuông vào lớp sắp reo, trước tiên cứ quăng cốt truyện gì đó qua một bên, trà trộn vào phòng học mới là chuyện quan trọng.
Giản Phồn Úc không muốn nghe, một ánh mắt cũng lười bố thí, lãnh đạm lướt qua tiếp tục đi.
Nguyễn Miêu nhớ Giản Phồn Úc cũng là năm 2, tuy không phải cùng lớp nhưng chỉ cần theo sau hắn là biết được năm 2 ở lầu mấy đúng chứ?
Nghĩ thế, Nguyễn Miêu theo sau Giản Phồn Úc, quả nhiên tìm được. Giản Phồn Úc ở lớp 1, mà lớp Nguyễn Miêu cách đối phương một lối nhỏ, sau khi cậu nhìn Giản Phồn Úc đi vào phòng học, cậu cũng đi vào lớp 3.
Vừa mới ngồi xuống, chuông vang lên.
May không có đến trễ, Nguyễn Miêu nhẹ nhàng thở ra.
Cả phòng đông đúc lại dư một chỗ trống, không cần nghĩ cũng biết đó là vị trí của ai. Sau khi để cặp xuống Nguyễn Miêu phát hiện hộc bàn trống trơn, hồi đó lúc chưa bị bệnh trên bàn cậu toàn là đề cương bài tập, hộc bàn chất đầy các loại sách tham khảo từ điển, chưa bao giờ xuất hiện tình huống bó tay thế này.
Đối với học bá, trên bàn không có sách chẳng khác gì ra chiến trường trong tay không có vũ khí, cực kì thiếu cảm giác an toàn.
Nguyễn Miêu phân vân, bản thân có nên đi hiệu sách một chuyến hay không, nghĩ đến tài khoản lẻ tẻ vài xu cậu liền đau đầu, bữa trưa phải nhịn thật à?
———
Giờ truy bài bắt đầu, học sinh xung quanh tự lấy sách đọc, Nguyễn Miêu thấy bọn họ xem sách tiếng Anh, cậu cũng lôi sách tiếng Anh ra, tính chuẩn bị bài trước.
Nhưng Nguyễn Miêu đã quên rằng, cho dù cậu từng là học bá đi nữa, nằm viện trong suốt những năm cấp 3 không hề động vào kiến thức thì chuẩn bị kiểu gì, dù cơ bản tốt cũng không có khả năng một sớm một chiều lấy lại phong độ.
Ví dụ như hiện tại, cậu nhìn từ vựng in trên sách, một từ cũng không hiểu nếu không có từ điển hỗ trợ, phát âm thì bập bẹ.
Nguyễn Miêu trầm mặc, duỗi tay vuốt ve những chữ cái từng quen thuộc, mắt ứa lệ. Ai có thể hiểu tâm trạng lúc này của cậu đây, để có thể xứng đáng với chỗ trống kia, cậu phải nổ lực gấp mười lần người khác trong khoảng thời gian hai năm quý giá, nếu không cổng trường đại học bình thường cũng chẳng bước vào nổi.
Nhưng không sao, so với chuyện sống chết, chút khó khăn này không đáng giá nhắc tới.
Có chí thì nên*.
<<*"Có chí" tức là có ý chí quyết tâm, bền lòng. "Thì nên" là đạt được kết quả thành công. Cả câu như muốn nói rằng có ý chí, nghị lực, hoài bão, lý tưởng tốt đẹp, sự kiên trì sẽ gặt hái được nhìêu thành công trong sự nghiệp và cuộc sống>>
Nguyễn Miêu dụi dụi mắt, mở túi đựng bút nghĩ ‘thời gian chắc chắn sẽ đáp trả lại sự cố gắng chỉ cần không bỏ cuộc.’
Cậu cầm bút mực, nghiêm túc khoanh tròn những từ đơn chưa từng học. Vì cậu quá chuyên chú vào sách giáo khoa nên bỏ lỡ ánh mắt sâu xa từ bạn học bàn bên cạnh.
Sau khi tiết truy bài kết thúc, Nguyễn Miêu đã ghi chú xong những chỗ cần thiết, dù hiện tại không theo kịp tiến độ của mọi người, nhưng thói quen vẫn không thay đổi,
Cậu tính toán kế hoạch, lúc này chương trình học đã qua một phần ba, chỉ cần nắm chắc cơ bản, có lẽ trước khi lớp 12 bắt đầu là có thể hoàn toàn bổ sung những chỗ còn yếu.
Bạn cùng bàn cười tủm tỉm ghé đầu lại gần nói: “Miêu Miêu, sao hôm nay ông không để ý tới tui?”
Miêu Miêu?
Nguyễn Miêu hoàn hồn. Nam sinh này sở hữu khuôn mặt vừa nhỏ vừa tròn, lùn lùn đáng yêu, trông như mấy nhóc shota, nói đối phương học cấp 2 cậu cũng sẽ tin răm rắp đấy, mà xét theo thái độ thân thiện vui vẻ vừa rồi, chắc là……có quen biết nguyên chủ?
Nhưng cậu không biết tên của đối phương, đành chịu thôi ai biểu nhân vật phụ tồn tại vì câu chuyện tình yêu của nhân vật chính, mọi người không chú ý đến chuyện cậu đột nhiên chăm học, hắn tự nhiên cũng liền không biết trừ bỏ cảm tình diễn ở ngoài mặt khác manh mối.
Người ta xuyên thư thành thiên tài, tỷ phú, cao thủ võ lâm, cậu lại xuyên trúng tình huống khốn khổ thế này.
“Tớ đang học.” Nguyễn Miêu trả lời ngắn gọn tránh mắc sai lầm, chờ đối phương ngồi lại chỗ cũ sẽ trộm xem tên ghi trên bìa sách.
Bạn cùng bàn cảm thấy buồn cười, không tin nói: “Bộ hôm nay là ngày cá tháng tư hả, ‘Tớ đang học’? Hahaha, với chỉ số thông minh kia sao?”
“Sao lại không thể?” Nguyễn Miêu có chút buồn bực, “Học sinh không đọc sách học tập còn có thể làm gì?”
“Quyến rũ đàn ông.” Khuôn mặt mềm mềm shota cười âm hiểm: “Miêu Miêu, chẳng phải ông từng nói nguyện vọng lớn nhất của bản thân chính là gả vào hào môn hả? Nay cũng không thấy trang điểm gì hết vậy.”
Nguyễn Miêu: “……”
Đệt, mấy người có thể ra dáng học sinh chút được không?
Còn quyến rũ đàn ông, quyến cái đầu cậu á.
“Ờ, tớ đổi lại rồi.” Vẻ mặt Nguyễn Miêu nghiêm túc nhìn bạn cùng bàn nói: “Tớ phát hiện bản thân trước kia cực kì ngu ngốc, thay vì dựa dẫm đàn ông để bọn họ khinh thường, dựa vào chính mình chẳng phải tốt hơn à, đàn ông tốt trên đời này trốn hết rồi làm gì đến lượt chúng ta chứ. Cứ tập trung học tập sau đó thi vào trường đại học vừa tầm, sau đó tìm một công việc đủ nuôi sống bản thân, nói không chừng còn đáng tin hơn.”
Mắt bạn cùng bàn hơi hơi mở lớn, giống như là nghe được chuyện hài nào đó, cười một trận thật lớn.
Ai mà tin nổi một thằng điếm tâm cơ hám giàu dưới đáy xã hội sẽ đột nhiên sửa đổi?
“Ông cũng là phái nam đấy.” Bạn cùng bàn cười hì hì chọt mặt cậu.
Nguyễn Miêu gạc cái tay véo má mình xuống, lời lẽ chính đáng nói: “Không sai, tớ trước kia cũng chẳng phải loại tốt lành gì, suốt ngày không lo học tập chỉ biết làm mấy chuyện vô bổ. Nhưng hiện tại tớ định sẽ bớt tạo nghiệp.”6
Bạn cùng bàn sửng sốt, bỗng nhiên lại cười rộ lên, lần này là thực lòng bật cười, “Miêu Miêu, hôm nay ông sai sai nha, bị cái gì kích thích à? Hay là do mấy ngày trước Nhan Dương vả Giản Phồn Úc một tát nên ông tỉnh lại?”
Bút trong tay Nguyễn Miêu suýt chút nữa đâm lủng bàn, cái này cậu biết nha! ‘Nguyễn Miêu’ châm ngòi ly gián khiến hai nhân vật chính lần đầu tiên gây gổ với nhau. Mối quan hệ này đã bắt đầu rạn nứt rồi!
Trong truyện, một cái tác này của Nhan Dương đã hoàn toàn đập vỡ sự ngưỡng mộ mà Giản Phồn Úc dành cho gã, đẩy vị công tử cao quý ngây ngô rớt khỏi tế đàn, khiến hắn sa chân vào cạm bẫy trở thành tù nhân tình yêu chịu muôn vàn tra tấn.
Cậu vốn nghĩ rằng, nếu cốt truyện chưa phát triển nhiều cứ tập trung học tập cố gắng né bớt sóng gió, ai ngờ mọi chuyện vượt tầm kiểm soát, cậu muốn bứt ra không dễ a.
Hèn gì sáng nay mắt Giản Phồn Úc lộ rõ sự chán ghét, hắn chưa đánh mình thành đầu heo đã tốt bụng lắm rồi, ‘Nguyễn Miêu’ đúng là đồ trà xanh thâm độc tàn nhẫn mà.
Tính kế cướp Nhan Dương còn không bằng thích Giản Phồn Úc. Tuy Nguyễn Miêu tự tin mình là trai thẳng, nhưng nhìn từ góc độ của cậu, Giản Phồn Úc out trình hơn nhiều, dáng ngon mặt đẹp giỏi giang, ưng nhất là tính tình dịu dàng ôn nhu, so với nhan sắc tốn gái thế kia tên tra nam Nhan Dương chẳng khác nào học sinh tiểu học.
Cậu vuốt cằm thì thầm bạn cùng bàn: “Nếu tớ nói tớ là trai thẳng, không có ý với Nhan Dương cậu tin không?”
Bạn cùng bàn một tay chống cằm nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên cúi đầu.
“Phụt....”
Không tin chứ gì.
Nguyễn Miêu cũng không định giải thích, dù sao đối phương chỉ là nhân vật phụ của phụ, cậu ta có hiểu hay không cũng không quan trọng, cậu tin sắt đá cứng đến mấy rồi sẽ mòn thôi, thời gian là minh chứng rõ ràng nhất.
Thấy cậu im lặng, bạn cùng bàn lại thò qua: “Giận hả? Thế ông cảm thấy bản thân là loại người gì?”
Nguyễn Miêu: “......Một đứa trà xanh mưu mô xảo trá?”
——————
Trong lớp 1, Tịch Lễ móc điện thoại ra phát hiện Wechat có vài tin nhắn mới, hứng thú quay sang nói với Giản Phồn Úc: “Em trai tao mới gửi tin nhắn, mày đoán thử xem bên trong ghi gì?”
Giản Phồn Úc: “Phắn.”
“Nó nói thằng nhãi ranh kia hơi khác thường, não có vấn đề.” Tịch Lễ cười hề hề nói, mặt láo cá y hệt bạn cùng bàn của Nguyễn Miêu.
Giản Phồn Úc vẫn tiếp tục lật sách, căn bản không quan tâm đối phương nói gì.
Tịch Lễ:”Nếu cho thằng đó một cơ hội nữa, nó sẽ không chọn làm trà xanh hahahaha~.”
Giản Phồn Úc: “……”
Tác giả có lời muốn nói: Canh ba xong, cầu cất chứa moah moah
————
Nai: hello cả nhà
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro