Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 100
Chiêu Huỳnh
2025-03-05 08:28:11
Nhưng mà trên phương diện tình cảm anh lại không lớn mật như vậy, hai người bọn họ còn chưa có lãnh chứng, Ôn Duyệt tùy thời đều có thể phủi tay chạy lấy người, làm Chu Diệu không có một chút cảm giác an toàn nào.Anh lặng lẽ quay đầu nhìn vẻ mặt đang ngủ say của người bên gối, trong đôi mắt đen ẩn chứa những cảm xúc phức tạp và mạnh mẽ, sâu không thấy đáy.……Ngày hôm sau, sau tiết tự học buổi tối Ôn Duyệt ra về.Mỗi buổi tối Chu Diệu đều sẽ đến đây đón cô, hôm nay cũng không ngoại lệ, thuần thục mà tiếp nhận ba lô phía sau của Ôn Duyệt xách ở trong tay, trầm mặc hai giây nói: “Ngày mốt, ngày mốt anh liền dẫn bọn họ đi Thượng Hải.”Ôn Duyệt sửng sốt một chút, đôi mắt cong cong: “Anh đã quyết định rồi?” Chu Diệu thấp giọng ừ một tiếng.Ôn Duyệt: “Từ chỗ của chúng ta đến Thương Hải phải ngồi xe lửa đến bốn năm ngày, các anh mua vé giường nằm đừng mua vé ghế ngồi cứng, không thiếu chút tiền đó, đối với chính mình tốt một chút. Trên xe lửa chắc là có bán đồ ăn, không biết ăn có ngon không, nếu không được thì mang theo mấy túi mì ăn liền đi..…”Cô liễm mắt lải nhải mà dặn dò, ánh đèn mờ nhạt dừng ở trên mặt khiến cô trông có vẻ đặc biệt dịu dàng.“Không cần quá lo lắng trong nhà, bà nội Phương và Lộ Lộ em cũng sẽ chăm sóc thật tốt, bảo lão Phương cứ yên tâm. Tiền trước đó kiếm được em đều gửi vào ngân hàng, đến lúc đó anh nhớ mang theo thẻ ngân hàng, vạn nhất có chuyện gì cần dùng đến nó?”Chu Diệu rũ mắt nhìn chằm chằm vào cô, cảm giác tồn tại mạnh mẽ làm cho Ôn Duyệt không có biện pháp bỏ qua. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn qua, “Sao vậy, sao lại nhìn em như vậy?” Chu Diệu thấp giọng hỏi cô: “Anh đi rồi, em có nhớ anh không, có luyến tiếc anh không?”Ôn Duyệt ngạc nhiên, chớp chớp mắt, nhíu mày: “Chẳng lẽ anh không định trở về sao?”Chu Diệu: “Đương nhiên là phải về rồi.”“Vậy không phải là được rồi sao, anh hỏi em như vậy, em còn tưởng rằng anh sẽ không trở về nữa.” Ôn Duyệt quay mặt đi, đẩy cửa sân đang khép hờ ra, “Về đến nhà rồi, em đi trước tắm rửa trước.”“Đúng rồi, lúc trở về, nhớ rõ phải mua quà cho em.”Ôn Duyệt đứng ở cửa, đôi mắt cong lên nhìn Chu Diệu, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ.Ngày ba người Chu Diệu đi vừa lúc là thứ bảy. Ôn Duyệt không cần phải lên lớp, cô dậy thật sớm cùng với bà nội Phương giúp đỡ bọn họ thu dọn đồ đạc, ăn sáng đơn giản liền đưa bọn họ tới ga tàu hỏa.Bãi đỗ xe bên ngoài ga tàu hỏa dừng lại mấy chục chiếc xe buýt, có rất nhiều người đi tới xách theo hành lý và ba lô, hầu hết đều trông rất vội vàng.Chu Diệu mua vé vào lúc 11 giờ sáng, bây giờ mới hơn 10 giờ, anh vẫn phải đợi ở phòng chờ thêm một giờ nữa. Phòng chờ có rất nhiều người, ghế dựa sắt gần như là chật cứng người. Đang là mùa hè, không khí trong phòng tràn ngập một mùi khó chịu làm cho người ta cảm thấy chán nản.Đầu của Ôn Duyệt có chút đau, trong phòng chờ thật sự có quá nhiều người. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía Chu Diệu, nhỏ giọng dặn dò nói: “Đồ vật cần phải cất kỹ biết không, em nghe nói trên xe lửa có rất nhiều tên móc túi, hẳn là chiều ngày mốt sẽ đến, đến nơi phải nghỉ ngơi thật tốt, chờ đến trưa hôm sau hãy gọi điện thoại về báo bình an, nhất định phải gọi điện thoại về.”“Ừ, anh biết rồi.” Chu Diệu rũ mắt đồng ý, nhìn Ôn Duyệt đang nhíu chặt mày cùng vẻ mặt ẩn nhẫn không khỏe vì mùi khó chịu trong phòng chờ, anh thấp giọng nói: “Em trở về đi, không cần quá lo lắng.”Ôn Duyệt lắc đầu: “Chờ các anh lên xe em sẽ trở về.” Cô lộ ra một nụ cười.Ánh mắt Chu Diệu nặng nề: “Nghe lời, trở về đi, nếu không anh sẽ không yên tâm.”Ôn Duyệt nhướng mi: “Có gì mà không yên tâm, em còn có thể đi lạc sao?”Chu Diệu: “Ừ.”Ôn Duyệt trợn tròn mắt: “…… Em cũng không phải là con nít.” Sao có thể nói đi lạc liền đi lạc chứ.Nhưng Chu Diệu rất kiên trì, Ôn Duyệt không lay chuyển được anh, chỉ có thể bất mãn bĩu môi dưới sự hộ tống của anh bước lên xe buýt trở về. Chu Diệu đứng ở bên ngoài xe buýt, Ôn Duyệt mở cửa sổ xe ra, đôi tay nắm chặt ngưỡng cửa sổ: “Các anh đến Thượng Hải phải chú ý an toàn.”Chu Diệu hơi hơi nâng cằm lên, cười cười: “Anh biết rồi, em cũng đã nói mười mấy lần.”Hai người còn chưa nói được hai câu xe buýt liền chậm rãi khởi động chạy ra bên ngoài, Chu Diệu theo bản năng đi theo sau xe buýt vài bước, thấy Ôn Duyệt nghiêng đầu vẫy tay với anh, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, anh dừng lại mỉm cười, nhìn theo xe buýt đi xa, cho đến khi biến mất không thấy.Xe buýt đã khuất dạng, tươi cười trên mặt anh cũng nhạt đi, môi mỏng mím chặt, hai tay cắm ở trong túi quần chậm rãi trở lại phòng chờ.Nhậm Nghiệp Lương vừa nhìn thấy sắc mặt kia của Chu Diệu, cũng không dám tiến lên, lôi kéo Phương Thạch Đào ở bên cạnh di chuyển ra xa, nhỏ giọng nói: “Diệu ca tâm tình không tốt, chúng ta cũng đừng đi lên gây chuyện, miễn cho lại bị nắng.”Phương Thạch Đào nhìn anh ta: “Lời này chính cậu nhớ kỹ là được.” Anh ta là người thành thật, mới sẽ không đi lên tìm phiền toái đâu.Nhậm Nghiệp Lương trợn to mắt: “Ha, lão Phương lời này của cậu.......——”Tầm mắt Chu Diệu đảo qua, Nhậm Nghiệp Lương nháy mắt liền ngậm miệng, lôi kéo Phương Thạch Đào đi đến bên cạnh, miệng không ngừng khen: “Ga tàu hỏa này cũng thật! Lớn! A!”Một giờ sau, xe lửa vào trạm, Chu Diệu dẫn Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào xếp hàng lên xe lửa, tìm được giường nằm mà bọn họ mua.Sau khi mọi người lên xe, xe lửa sơn màu xanh phát ra âm thanh ô ô, tiến về phía trước. Nhậm Nghiệp Lương nhìn cảnh vật đang lùi lại ngoài cửa sổ, cảm xúc rất là hưng phấn, nhưng thời gian trôi qua, trong lòng anh ta lại có chút phiền muộn: “Sao liền bắt đầu nhớ nhà rồi.”“Diệu ca ——”Giường của Nhậm Nghiệp Lương và Chu Diệu chính là giường tầng, anh ta nghiêng người ra bên ngoài ngửa đầu lên trên nhìn xem. Liền nhìn thấy Diệu ca đang vu.ốt ve thẻ ngân hàng trong tay, vẻ mặt nhu hòa, đối với tiếng gọi của anh ta mắt điếc tai ngơ, vừa nhìn liền biết là đang nhớ chị dâu, lúc này tốt hơn là không nên đi qua làm gián đoạn.Nhậm Nghiệp Lương lùi người về, nhìn bên ngoài cửa sổ thở một hơi thật dài.Ôn Duyệt đối với việc Chu Diệu rời đi cũng có chút không thích ứng.Cô luôn theo bản năng quên mất việc Chu Diệu không có ở nhà, thường xuyên làm gì trong miệng điều theo bản năng mà kêu tên Chu Diệu, kết quả sân to trống rỗng không người đáp lại. Sau đó mới phản ứng lại, lúc này Chu Diệu đang ở trên xe lửa đi đến Thượng Hải rồi.Đã quen có Chu Diệu ở bên người, anh đột nhiên rời đi, cảm giác còn có hơi kỳ quái.Buổi tối nấu nước, cô tự xách thùng nước đi vào phòng tắm, nhìn thấy những vệt đỏ trên tay mình, Ôn Duyệt đứng đó phát ngốc một lát, trong lòng lại càng thêm nhớ đến Chu Diệu. Cô mím môi thở dài một hơi, tắm rửa xong về phòng tắt đèn lên giường ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro