Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 111

Chiêu Huỳnh

2025-03-05 08:28:11

Anh nhất định sẽ nỗ lực chứng minh mình xứng đôi với Ôn Duyệt, không để cho người khác bởi vì anh mà coi khinh Ôn Duyệt.……Chờ đến trưa ngày hôm sau Ôn Duyệt tan học trở về ăn cơm, Chu Diệu đã báo chuyện này cho cô, anh nói định mang theo nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đi Thượng Hải, nhưng lần này không có khả năng mấy ngày là có thể trở lại.Lúc này đi, có lẽ phải chờ đến gần ăn tết mới có thể trở lại.“Sao lại đột nhiên muốn đi Thượng Hải?” Ôn Duyệt nghe vậy sửng sốt hai giây, có chút nghi hoặc hỏi.Chu Diệu mím môi: “Anh muốn đi ra ngoài thử một chút.”Ôn Duyệt: “Ồ.” Ở tuổi này của Chu Diệu muốn đi ra ngoài lập nghiệp cũng là chuyện bình thường, tuy rằng trước đó anh vẫn luôn có chút kháng cự. Nhưng ngẫm lại, Chu Diệu cũng chỉ mới hai mươi tuổi, suy nghĩ thay đổi thất thường cũng rất dễ hiểu.“Vậy đi thôi.” Ôn Duyệt cười cười.Chu Diệu mím môi càng chặt, cường điệu nói: “Kế tiếp anh sẽ rất bận, có khả năng là không rảnh trở về, chỉ có thể đợi đến thời gian ăn tết.”Ôn Duyệt nhướng mi, gật đầu: “Em biết nha, giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp chính là rất bận, em có thể hiểu, anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho bà nội Phương và Lộ Lộ, ừm, cũng sẽ chăm sóc cho mình thật tốt, các anh cứ yên tâm đi.”Chu Diệu có chút tức giận cũng có chút lo lắng, càng có chút ủy khuất: “Chúng ta sẽ rất lâu không được gặp nhau, em có nhớ anh không?” Anh không thích vòng vo, có cái gì liền trực tiếp nói thẳng. Xác định muốn đi Thượng Hải lập nghiệp, không mất mấy năm thì rất khó làm nên tên tuổi. Tuy rằng Chu Diệu đối với chính mình rất có tự tin nhưng anh cũng không có tự tin đến mức cho rằng mình có thể làm nên tên tuổi trong mấy tháng.Cho nên kế tiếp anh và Ôn Duyệt sẽ gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.“Anh……” Ôn Duyệt nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Chu Diệu, chớp chớp mắt cười nói, “Em sẽ điền nguyện vọng thi vào trường đại học Thượng Hải.”Chu Diệu sửng sốt.“Những chuyện khác anh đừng nghĩ nhiều, đến Thượng Hải ổn trọng một chút, đừng xúc động, trước khi làm việc hay hành động hãy suy xét đến hậu quả, động não nhiều chút.” Giọng nói của Ôn Duyệt dịu dàng, “Chờ sang năm, em sẽ đưa bà nội Phương và Lộ Lộ đi Thượng Hải tìm các anh, hy vọng đến lúc đó ở Thượng Hải sẽ có chỗ cho chúng ta đặt chân.”Chu Diệu lập tức phản ứng lại, lông mày và cánh môi đang mím chặt đồng loạt buông ra, trầm giọng đồng ý: “Được, anh biết rồi, anh sẽ làm được.” Tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy thấp thỏm, nhưng nghe được những lời này của Ôn Duyệt, anh cảm thấy an ủi hơn, càng có động lực mười phần!Rất tốt, trước khi Ôn Duyệt kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học và đến Thượng Hải, anh nhất định phải làm ra chút gì đó.!Phương Thạch Đào cũng đã nói cho bà nội Phương biết, bà nội cũng ủng hộ bọn họ ra ngoài lập nghiệp, cho nên thời gian khởi hành được chọn là cuối tuần.Lý Niệm Thu biết Chu Diệu muốn đi Thượng Hải nên cũng tới đưa bọn họ đến ga tàu hỏa, nhìn xe lửa màu xanh dần dần đi xa, trong mắt mang theo một chút khao khát.Cô cũng rất muốn ra ngoài xem thử.“Cậu định thi vào đại học Thượng Hải sao?” Lý Niệm Thu sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, quay qua hỏi người bạn tốt bên cạnh.Ôn Duyệt ừ một tiếng: “Đúng vậy, cậu đã quyết định thi vào trường đại học nào chưa?”Lý Niệm Thu rũ mắt suy nghĩ hai giây, cười: “Tớ đây cũng muốn đi Thượng Hải.”Ôn Duyệt: “Được…… A?”Cô sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Lý Niệm Thu, trong mắt có mờ mịt cùng khó hiểu: “Cậu cũng thi vào đại học Thượng Hải?” Nhưng trong tiểu thuyết, Lý Niệm Thu đã ghi danh vào trường đại học thủ đô, sao lại đột nhiên thay đổi lựa chọn?Đợi đã, Lý Niệm Thu và nam chính sẽ gặp nhau ở đại học thủ đô, bây giờ cô ấy lại thay đổi lựa chọn đi Thượng Hải, vậy có còn cơ hội gặp được nam chính không? Nếu lỡ như không gặp, nữ chính.......“Đúng vậy.” Lý Niệm Thu nhướng mày, “Trước đó vốn dĩ định thi đại học thủ đô, bất quá thi ở đâu với tớ mà nói cũng đều giống nhau, trong hai năm tới Thượng Hải sẽ phát triển rất nhanh, đi Thượng Hải cũng không tệ.”Ôn Duyệt muốn nói lại thôi.Lý Niệm Thu phát hiện biểu tình của cô không thích hợp, “Làm sao vậy?”Ôn Duyệt lắc đầu: “Không có gì, khá tốt, như vậy chúng ta lại có thể ở cùng nhau. Đúng rồi, vậy khi cậu vào đại học, cậu có muốn mang theo Tưởng Đông đi cùng không?”Lý Niệm Thu ừ một tiếng: “Muốn.”Ôn Duyệt:…… Ai? Cái này lại không giống như trong tiểu thuyết.“Đều là nhờ cậu.” Ánh mắt của Lý Niệm Thu nhu hòa, “Nếu không phải nhờ vào số tiền kiếm được trong kỳ nghỉ hè, có lẽ tớ sẽ không thể mang theo Tưởng Đông đi cùng. Con bé cũng muốn đi học, tiêu phí nhất định sẽ không ít, bây giờ tớ có tiền, mấy vấn đề này đều có thể giải quyết.”Ôn Duyệt bấm tay gãi gãi mặt, “Vậy khá tốt, để lại một mình con bé ở đây quá không an toàn, đám người kia nhà cậu…… Mang theo là được, đêm nay ăn lẩu đi? Thời tiết này, ăn lẩu là thoải mái nhất.”Lý Niệm Thu cười cười: “Được nha, tớ sẽ dẫn theo em gái đi mua đồ ăn.”Ôn Duyệt: “ok, tớ trở về chuẩn bị nước lẩu.”Hai người nhìn nhau cười, vô cùng vui vẻ mà rời khỏi ga tàu hỏa.Trên chiếc xe lửa màu xanh, Chu Diệu dựa vào cửa sổ xe nhìn khung cảnh đang chạy ngược ngoài cửa sổ, trong lòng anh đã bắt đầu nhớ cô vợ nhỏ của mình.Cô vợ nhỏ của anh chắc cũng đang nghĩ về anh đi.Trong chớp mắt liền đến cuối tháng 11, sau vài trận mưa thời tiết trở nên càng ngày càng lạnh. Chu Diệu từ Thượng Hải gửi về một túi hàng, bên trong có vài chiếc áo khoác lông vũ. Ở niên đại này, áo khoác lông vũ vô cùng đơn giản, không có kiểu dáng đa dạng như ở đời sau.Bất quá đây đều là Ôn Duyệt nhìn theo góc độ của thế hệ sau. Ở trong mắt của những người ở niên đại này, áo khoác lông vũ chính là một món đồ mới mẻ lại đắt tiền.Cho nên khi Ôn Duyệt mặc chiếc áo khoác lông vũ màu đen đến trường học đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.“Ôn Duyệt, cậu đang mặc áo khoác lông vũ sao?” Có bạn học không nhịn được tò mò tiến lên hỏi.Ôn Duyệt đeo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ do chính mình đan, lộ ra gương mặt trắng nõn mềm mại, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, cười tủm tỉm mà đáp: “Đúng vậy, là áo khoác lông vũ.”“Tớ biết áo khoác lông vũ rẻ nhất cũng đến 50-60 đồng, cậu mua chiếc áo này bao nhiêu tiền vậy?”Ôn Duyệt nhớ tới lời của Chu Diệu đã nói trong điện thoại hai ngày trước, hàm hồ nói: “Cũng gần như vậy.”“50-60 đồng? Còn nhiều hơn tiền lương một tháng của mẹ tớ.”“Rất đắt, nhưng mà nghe nói áo khoác này mặc vào rất ấm áp, cậu đi thành phố mua sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Số ký tự: 0