Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 116
Chiêu Huỳnh
2025-03-05 08:28:11
“Đang nghĩ cái gì đó?” Chu Diệu nhìn vẻ mặt như đi vào cõi thần tiên của Ôn Duyệt, nhướng mày hỏi.Ôn Duyệt nhanh chóng lấy lại tinh thần, cong đôi mắt trả lời: “Em là nghĩ anh nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”Chu Diệu thấp giọng cười hai tiếng, “Được, đến lúc đó tiền kiếm được đều cho em hết.”Ôn Duyệt mở to hai mắt, bóng dáng của Chu Diệu hiện lên trong đôi mắt trong trẻo của cô: “Tất cả đều cho em sao?”“Ừ, tất cả đều cho em.” Chu Diệu gật gật đầu. Anh không có nhu cầu lớn về tiền bạc, kiếm tiền chỉ là sở thích mà thôi: “Một phân tiền anh cũng không cần, tất cả đều là của em.”Cô gái nhỏ thích tiền, anh thích kiếm tiền, hai người bọn họ thật là một đôi trời đất tạo thành!Chu Diệu vui vẻ mà nghĩ, tươi cười trên mặt đều không giấu được. Ôn Duyệt đoán không được tiếng lòng của Chu Diệu, chỉ cảm thấy anh cười trông rất xấu xa, giơ tay nhéo nhéo mặt anh: “Đây chính là anh nói nha, nếu anh gạt em, hừ hừ.”Cô híp mắt hừ lạnh hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ở trong mắt của Chu Diệu có vẻ đặc biệt đáng yêu, trái tim anh đập nhanh hơn, ánh mắt sâu thẳm.Chu Diệu cúi xuống gần mặt Ôn Duyệt, kiềm chế mà hôn trên trán cô một cái.Cảm nhận được trên trán vừa lạnh vừa ẩm ướt, Ôn Duyệt sửng sốt hai giây, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng.Ôn Duyệt giơ tay sờ sờ nơi vừa bị hôn, nói chuyện đều có chút gập ghềnh: “…… Lưu manh.” “Anh chỉ hôn vợ của anh thôi, sao lại trở thành lưu manh rồi?” Chu Diệu nhướng mày, cong môi, cười rất khoa trương làm Ôn Duyệt rất ngứa tay.Đời trước cô là trạch nữ lại sợ xã hội, ngoại trừ đi làm thì cơ bản cô không giao tiếp với người ngoài, rất ít khi có cơ hội tiếp xúc với người khác giới, cho nên trên phương diện tình cảm cô tương đối đơn thuần. Nhưng dù sao Ôn Duyệt cũng là người sinh ra ở đời sau, thời đại thông tin phát triển.Không ăn qua thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy sao? Sao cô có thể thua một tên lưu manh ở thập niên 80?Lòng hiếu thắng của Ôn Duyệt bị nụ cười đắc ý của Chu Diệu khơi dậy. Cô hơi nheo mắt lại, đưa tay ôm lấy mặt Chu Diệu, tầm mắt dừng lại trên cánh môi của anh, tiến lại gần hôn lên môi mỏng của anh.Đôi môi mềm mại vừa chạm vào liền tách ra.Ôn Duyệt hôn xong liền bỏ chạy, cô buông tay ra lăn trên giường chui vào trong chăn che đầu lại, giọng nói rầu rĩ: “Em đi ngủ.”Chu Diệu: “……”Chu Diệu: “………”Chu Diệu dại ra hai phút mới kịp phản ứng, lỗ tai đột nhiên đỏ lên rồi chậm rãi lan tràn trên mặt. Bất quá làn da của anh đen, ánh đèn trong phòng lại hơi mờ, cho dù mặt có đỏ cũng rất khó phát hiện.“Duyệt Duyệt.” Anh phản ứng lại, giọng nói khàn khàn mà mở miệng: “Em vừa rồi, đang làm gì vậy?”Ôn Duyệt còn chôn đầu ở trong chăn, cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn mạnh miệng, “Hôn anh mà, không được sao?”Mặt mày lạnh lùng sâu thẳm của Chu Diệu tan chảy ngay lập tức, anh nén cười, vỗ nhẹ vào phần chăn đang phồng lên, nhẹ giọng dụ dỗ: “Hôn anh lần nữa được không?”“Không hôn, em buồn ngủ, muốn ngủ.” Ôn Duyệt lời ít mà ý nhiều.Chu Diệu cũng biết tốt quá hoá dở, không nói chuyện, tắt đèn cởi áo khoác và áo len ra lên giường. Duỗi tay đào cô gái ở trong ổ chăn ra, ôm cô vào lòng mình, bàn tay to lớn của anh đặt trên bụng nhỏ của cô.Ôn Duyệt đưa lưng về phía anh, vẫn không nhúc nhích.Chu Diệu tựa cằm vào sau gáy cô, cười hai tiếng, trầm giọng nói: “Ngủ đi.”Hai người dựa rất gần, cơ thể của Chu Diệu nóng như bếp lò. Trước kia cô ngủ một mình, cô phải nằm trong ổ chăn hai giờ mới có thể dần dần ấm áp. Hiện tại có Chu Diệu, tay chân vẫn luôn lạnh lẽo của Ôn Duyệt giờ phút này ấm áp vô cùng.Khi ấm áp cô sẽ dễ buồn ngủ hơn, một lúc sau, mí mắt Ôn Duyệt bắt đầu nặng trĩu, mơ mơ màng màng mà trở mình bò vào trong lòng n.g.ự.c Chu Diệu, tìm một tư thế thoải mái an tâm đi vào giấc ngủ.Trong lòng n.g.ự.c của Chu Diệu bị lấp đầy, anh thỏa mãn nheo mắt lại, đem người ôm chặt hơn nữa.……Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, chớp mắt liền đến đêm giao thừa.Bắt đầu từ 5_6 giờ sáng, trong thành vẫn luôn vang lên tiếng pháo nối liền không dứt. Lúc này bầu không khí Tết so với đời sau nồng đậm hơn rất nhiều. Sáng sớm, Ôn Duyệt liền mang theo Chu Diệu, Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào tổng vệ sinh trong nhà.Lý Niệm Thu cũng dẫn theo em gái lại đây, nghe nói hiện tại nhà bọn họ mùi thuốc s.ú.n.g càng ngày càng dày đặc. Cô ấy dự định sau này sẽ ở lại huyện thành, lười trở về, lúc này bọn người bà Lý cũng không rảnh quan tâm cô ấy, sẽ không có thời gian tới đây tìm phiền toái.Đây là năm đầu tiên mà Ôn Duyệt trải qua ở niên đại này.Cô mặc quần áo mới mà Chu Diệu mang từ Thượng Hải về, một chiếc áo khoác màu đỏ, ngày hôm qua cô đã gội đầu, mái tóc đen dài ngang thắt lưng buông xuống phía sau, trên người đeo chiếc khăn quàng cổ mà cô tự đan, đứng ở trước gương Ôn Duyệt còn tưởng rằng mình đã về lại đời sau. Trang phục của cô rất hiện đại.Chu Diệu cũng mặc một chiếc áo khoác đen kiểu dáng tương tự, mái tóc cắt ngắn trước đây của anh đã dài hơn nhiều, tóc mái lại che khuất ánh mắt, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, trông rất đẹp trai, giống như một người mẫu nam sắp bước đi trên sàn catwalk.Đặc biệt rất đẹp trai, dù sao dáng người kia của anh tựa như giá treo quần áo, mặc cái gì cũng đẹp.“Rõ ràng là quần áo giống nhau, vì sao chúng ta mặc lại hoàn toàn không giống như Diệu ca mặc a?” Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào cũng mặc áo khoác đen giống Chu Diệu, nhưng bởi vì chiều cao và dáng người không bằng Chu Diệu cho nên nhìn trông rất bình thường.Nhậm Nghiệp Lương nhìn Chu Diệu vừa đẹp trai lại phong độ, lại cúi đầu nhìn xuống bản thân mình trông có vẻ càng lùn trong bộ quần áo này, nước mắt hâm mộ gần như muốn rơi xuống.Chu Diệu không để ý tới tiếng gào thét của Nhậm Nghiệp Lương.Buổi tối bọn họ ăn một bữa cơm tất niên phong phú, ngày hôm sau, ngày mùng một tết bọn họ nhận được bao lì xì từ bà nội Phương. Tuy rằng bao lì xì tiền không nhiều, nhưng cũng là tâm ý của trưởng bối.Sau khi ăn sáng đơn giản, bọn họ lên đường trở về thôn.Mùng một tết có tập tục cúng bái tổ tiên.Trong thôn cũng rất náo nhiệt, bọn họ vừa mới trở lại thôn liền đụng phải hai vợ chồng Lý Danh Kim, tháng trước vợ của Lý Danh Kim vừa sinh một cậu con trai mập mạp. Bởi vì trước đây vợ của Lý Danh Kim đã kiếm được rất nhiều tiền từ chỗ Ôn Duyệt, cho nên khi hai vợ chồng nhìn thấy Ôn Duyệt và Chu Diệu, tươi cười trên mặt liền rất xán lạn, thậm chí còn đưa cho Ôn Duyệt một phong bao lì xì đỏ.“Tôi nghe nói cậu đi Thượng Hải sao?” Lý Danh Kim lôi kéo Chu Diệu đến bên cạnh hút thuốc nói chuyện phiếm.Chu Diệu khẽ cắn tàn thuốc ừ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro