Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 121

Chiêu Huỳnh

2025-03-05 08:28:11

Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu ở trong nhà nghỉ ngơi, mới vừa ăn cơm trưa xong, quyết định đi dạo đến thư viện. Ngày hôm qua trời mưa nhỏ, hôm nay thời tiết mát mẻ hơn một chút, Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu mặc áo tay dài chuẩn bị ra ngoài.Vừa mở cửa sân ra, Ôn Duyệt liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc.Ôn Duyệt sửng sốt, cảm giác giống như xuất hiện ảo giác: “…… Chu Diệu?”“Ừ, là anh.”Chu Diệu mặc áo sơ mi trắng mà Ôn Duyệt đã làm cho anh hồi năm ngoái, sắc mặt hơi mệt mỏi, tóc cũng có chút lộn xộn. Trong mắt anh tựa hồ không nhìn thấy Lý Niệm Thu ở bên cạnh, lập tức đi đến trước mặt Ôn Duyệt, hơi hơi cúi người, đặt cằm lên trên vai Ôn Duyệt, giơ tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.Lý Niệm Thu rất thức thời xoay người đi vào trong sân.Ôn Duyệt lấy lại tinh thần, vỗ vỗ lưng Chu Diệu: “Sao anh lại trở về?” “Thi đại học, một việc quan trọng như vậy sao anh có thể bỏ lỡ chứ.” Chu Diệu thấp giọng cười hai tiếng, buông Ôn Duyệt ra lui về sau hai bước: “Em vừa định đi đâu?”“Thư viện.” Nhìn bộ dáng mệt mỏi của Chu Diệu, Ôn Duyệt có chút đau lòng, nhưng hơn hết là cô rất vui, “Anh ăn cơm chưa?”Chu Diệu lắc đầu: “Anh không đói lắm.”“Vậy anh về phòng nghỉ ngơi đi, lão Phương và Nhậm Nghiệp Lương không trở về sao?” Ôn Duyệt nghiêng người, lôi kéo ống tay áo của Chu Diệu đi vào phòng.Chu Diệu: “Không có, bọn họ không cần trở về.” Chu Diệu thật sự là mệt muốn c.h.ế.t rồi, về phòng ngồi ở mép giường chưa nói được hai câu liền dựa vào tường ngủ rồi.Ôn Duyệt nhìn anh, thở dài, lại nhẹ nhàng cười cười, giơ tay sờ sờ tóc của Chu Diệu.Chu Diệu ngủ một giấc này trực tiếp ngủ tới buổi tối.Ăn cơm chiều xong, tắm rửa, hai người lại về phòng.Ôn Duyệt muốn hỏi Chu Diệu chuyện của bọn họ ở Thượng Hải, kết quả còn chưa mở miệng đã bị Chu Diệu ngăn lại: “Ngày mai thi đại học, buổi tối đi ngủ sớm một chút, có chuyện gì đợi thi xong rồi lại nói.”Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Diệu, Ôn Duyệt chỉ có thể đồng ý.Ở niên đại này, không có di động máy tính, thời gian làm việc nghỉ ngơi của Ôn Duyệt vẫn luôn rất cố định, mỗi ngày khoảng 8-9 giờ sẽ đi ngủ, buổi sáng 5-6 giờ thức dậy. Đến giờ liền buồn ngủ, đến giờ liền thức dậy, đồng hồ sinh học rất cố định.Ngày hôm sau Ôn Duyệt thức dậy, phát hiện Chu Diệu đã thức đậy từ lâu, bà nội Phương cũng vậy, cơm sáng cũng đã chuẩn bị xong.Bà nội Phương hòa ái mà cười cười, nhìn Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu nói cố lên.Ăn cơm sáng xong, thấy đã gần đến giờ, Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu còn có Chu Diệu liền đi ra ngoài. Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu ở cùng một phòng thi, chỗ ngồi cũng liền kề nhau, hai ngày phải thi tổng cộng bảy môn.Dù sao thời gian của Chu Diệu cũng tương đối eo hẹp. Buổi sáng ngày Ôn Duyệt thi xong, giữa trưa cùng nhau ăn cơm, buổi chiều anh liền mua vé xe lửa trở lại Thượng Hải.Tuy nói bên kia có Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào, nhưng hai người bọn họ so với anh thì vẫn còn quá non nớt, Chu Diệu không yên tâm. Chờ sau khi Ôn Duyệt thi xong, anh không dám chậm trễ liền trực tiếp trở về.Ôn Duyệt còn phải chờ Lộ Lộ và Tưởng Đông thi xong và được nghỉ.Kỳ nghỉ của học sinh cấp hai và tiểu học muộn hơn muộn chút, đại khái là sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ khoảng một tuần. Nhưng bởi vì Phương Lộ Lộ và Lý Tưởng Đông muốn chuyển trường đến Thượng Hải bên kia cho nên việc cần chuẩn bị có chút nhiều.Khi có kết quả thi đại học, Ôn Duyệt mới quyết định thời gian đến Thượng Hải.Không ngoài ý muốn, Lý Niệm Thu đã giành được hạng nhất thành phố, thành tích của Ôn Duyệt cũng không kém, chỉ thua Lý Niệm Thu bốn điểm. Hai người đều thi đậu vào nguyện vọng một đại học Thượng Hải, hơn nữa bởi vì có thành tích tốt nên được miễn học phí đại học!Khi thành phố khua chiêng gõ trống đến Hồng Sơn thôn thông báo cho Lý gia tin tức tốt này, Lý Niệm Thu và Ôn Duyệt đã sớm lên chiếc xe lửa màu xanh đến Thượng Hải.Bọn họ không mang quá nhiều đồ đạc, chỉ mang những quần áo cần thiết để thay, đi lại nhẹ nhàng.Dù sao hiện tại thời tiết cũng nóng, mang nhiều đồ như vậy, lại có người già và trẻ em đi cùng như vậy rất phiền toái.Ôn Duyệt vẫn là lần đầu ở niên đại này đi xe lửa màu xanh, đương nhiên không có tiện lợi và thoải mái như tàu cao tốc hay là máy bay ở đời sau. Trên xe lửa lại tràn ngập mùi lạ, còn may là có thể mở cửa sổ, nếu không Ôn Duyệt cảm thấy bản thân còn chưa tới Thượng Hải thì đã nghẹn c.h.ế.t trên xe lửa.Nhà vệ sinh trên xe lửa cũng rất dơ, Ôn Duyệt đi một lần, sau đó tình nguyện không ăn và uống ít nước, không muốn lại đi nhà vệ sinh lần nữa.Cứ như vậy ở trên xe lửa ba ngày, cuối cùng cũng đã đến nơi.Ôn Duyệt không có đưa mọi người xuống xe ngay mà đợi những người khác đi gần hết cô mới nắm tay Phương Lộ Lộ mang theo bà nội Phương đi ra xe lửa màu xanh.Không khí bên ngoài rất trong lành và có rất nhiều người.Nhìn dòng người đông đúc, mấy người Ôn Duyệt đi theo đám đông ra ngoài cổng. Ngoài cổng có rất nhiều người nhưng liếc mắt một cái cô liền nhìn thấy Chu Diệu đứng trong đám người.Anh cao hơn rất nhiều so với những người xung quanh, mặc áo sơ mi và quần jean, mặt mày thâm thúy. Thoạt nhìn ánh mắt mang theo vài phần sung sướng và kích động, môi mỏng nhếch lên, trên mặt hiện rõ ý cười.Anh giơ cánh tay thon dài mạnh mẽ vẫy vẫy, bên cạnh là hai người Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào.Đôi mắt của Ôn Duyệt lập tức cong lên, cô cùng mấy người Lý Niệm Thu đi tới, lúc chuẩn bị tới gần cô tăng tốc bước chân nhào vào lòng anh.Chu Diệu cười cười, nhẹ nhàng tiếp được cô.“Nhớ anh không?”“Nhớ anh.”Hai người đồng thời mở miệng..Chu Diệu sửng sốt hai giây, ôm người trong lòng càng chặt hơn.Nhậm Nghiệp Lương ở bên cạnh muốn nói lại thôi, qua hai phút mới thúc giục: “…… Anh, nếu không chúng ta trở về rồi lại ôm?” Về nhà có nhiều thời gian hơn, cũng không có người, muốn ôm thế nào thì ôm a!Ôn Duyệt có chút ngượng ngùng đẩy đẩy Chu Diệu.Chu Diệu lúc này mới buông người ra, tự nhiên mà nắm lấy tay cô, liếc nhìn Nhậm Nghiệp Lương ở bên cạnh nói: “Xe đang chờ ở bên ngoài, đi thôi, trước tiên đưa mọi người về nhà tắm rửa nghỉ ngơi hai ngày.”Anh biết ngồi xe lửa rất mệt, phỏng chừng cũng không có tâm trạng ăn uống cái gì.Chu Diệu và Ôn Duyệt đi rất chậm, dừng ở cuối cùng, im lặng hai phút, anh mới dẫn đầu mở miệng, thấp giọng nói: “Sau này chúng ta sẽ không xa nhau lâu như vậy nữa.” Có quỷ mới biết trong khoảng thời gian này anh đã phải chịu đựng như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Số ký tự: 0