Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 38
Chiêu Huỳnh
2025-03-05 08:28:11
“Cô ấy là con một trong nhà, hiện tại còn độc thân. Nếu hôm nay không bị người ta trùm bao tải, nói không chừng con đã có thể làm quen với cô ấy. Mẹ không thể giúp được con thì cũng đừng làm trở ngại con.”Ôn Hoa oán giận.Ôn Quốc Cường kinh ngạc: “Thật sự?”Ôn Hoa gật đầu: “Đương nhiên là thật! Chính tai con nghe hiệu trưởng nói!”Ôn Quốc Cường hít một hơi, trừng mắt nhìn Lý Hoa Hồng: “Nghe được không, tôi kêu bà bình tĩnh, bình tĩnh, nếu bà còn không nghe, làm chậm trễ tiền đồ của tiểu Hoa, tôi nhất định sẽ ly hôn với người đàn bà ngu xuẩn là bà!”Trên gương mặt khắc nghiệt của Lý Hoa Hồng lộ ra vẻ ủy khuất, ăn nói khép nép mà xin lỗi: “Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, khẳng định không có lần sau! Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?”“Chỉ có thể lại tìm cơ hội khác.” Ôn Hoa thở dài.Lý Hoa Hồng lại cười rộ lên, đôi mắt nhắm thành một đường thẳng: “Hoa tử nhà chúng ta đẹp trai như vậy, lại là học sinh trung cấp kỹ thuật, nhất định có thể thu phục được cô gái kia!” Ôn Hoa không nói chuyện, nhưng vẻ mặt tự tin chứng tỏ anh ta đồng ý với những lời Lý Hoa Hồng nói.Ôn Hiểu Ngọc ở một bên lạnh lùng nhìn, trong lòng liên tục cười nhạo.Nếu cô là cô gái kia nhất định sẽ chướng mắt Ôn Hoa.Đẹp trai thì có tác dụng gì, có thể làm đồ ăn hay là dùng làm tiền? Học sinh trung cấp kỹ thuật cũng không phải là sinh viên, hơn nữa lại là người nông thôn! Đàn ông trong thành phố c.h.ế.t hết thì mới có thể coi trọng anh ta?Ôn Hiểu Ngọc bĩu môi, trong mắt hiện lên tia châm chọc. Sau đó cô ta nghĩ đến Chu Diệu vì giúp Ôn Duyệt trút giận mà đi đánh Ôn Hoa, lại nghĩ đến những lời anh nói lần gặp mặt trước, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.Ôn Duyệt nghỉ trưa một giờ.Nắng bên ngoài hơi gay gắt nên cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ dưới bóng râm tiếp tục khâu vá.Thời tiết rất tốt, mây trắng như những đóa kẹo bông gòn trôi chậm rãi trên bầu trời trong xanh. Thỉnh thoảng thổi qua hai trận gió, khiến hàng cây xanh trồng trước sân phát ra âm thanh xào xạc.Giống như là một bức tranh màu nước rực rỡ, làm người xem cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.Yên tĩnh và bình yên.Khóe miệng Ôn Duyệt không tự chủ được nở nụ cười nhẹ.“Ôn Duyệt.”Giây tiếp theo, giọng nói của Lý Niệm Thu phá vỡ sự yên bình. Cô ấy đứng ở cửa sân vẫy tay, đi theo bên cạnh là Lý Tưởng Đông đang ôm sách vở trong lòng ngực.Ôn Duyệt đôi mắt cong cong: “Hai người tới rồi, tớ đi lấy ghế cho hai người.”Cô nói rồi đứng dậy buông quần áo trong tay xuống.“Cậu ngồi đi để tớ tự lấy.” Lý Niệm Thu ngăn lại động tác của cô, tầm mắt nhìn về phía mắt cá chân bị thương, quan tâm hỏi: “Chân cậu thế nào rồi?”Ôn Duyệt một lần nữa ngồi xuống, nói câu ghế ở trong phòng, cười đáp: “Không đau như ngày hôm qua, Chu Diệu nói không bị thương đến xương cốt, tối hôm qua còn giúp tớ bôi thuốc, có lẽ hai ngày nữa sẽ ổn thôi.”Lý Niệm Thu giãn mày ra nói: “Vậy là tốt rồi.”Chị em hai người ngồi xuống gần Ôn Duyệt.Lý Niệm Thu: “Ôn Hoa hôm nay trở về nhà.”Ôn Duyệt a mợt tiếng, ánh mắt mơ hồ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng nhớ ra Ôn Hoa là anh họ của mình. Dừng một chút, hỏi: “Sao anh ta lại trở về?”Người anh họ này sau khi làm giáo viên tiểu học ở huyện thành, ngoại trừ ngày lễ tết thì rất ít khi trỏ về.Trên mặt Lý Niệm Thu hiện ra nụ cười nhỏ: “Nghe nói là bị người ta trùm bao tải đánh.”Ôn Duyệt trừng lớn đôi mắt, trong con ngươi trong sáng lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như con vẹt lặp lại một lần: “Hả? Bị người ta trùm bao tải đánh??”“Đúng vậy.” Lý Niệm Thu gật đầu, “Chuyện này đã truyền khắp trong thôn rồi.”Lúc này không có hoạt động giải trí nào khác, ăn dưa và buôn chuyện là trò tiêu khiển duy nhất của mọi người. Hơn nữa nhân vật chính lại là người nổi tiếng có tiền đồ trong thôn, vậy tại sao lại không truyền đi khắp nơi chứ?Ôn Duyệt hít một hơi, không tự giác hạ giọng hỏi: “Bị ai đánh vậy? Có phải anh ta gây ra chuyện gì không?”Lý Niệm Thu hai tay xòe ra: “Tình hình cụ thể cũng không rõ lắm, chỉ biết anh ta bị đánh.”“Ôi.” Ôn Duyệt trên mặt lộ ra vẻ đáng tiếc, “Chuyện này là ai truyền ra vậy, tại sao lại không nói rõ ràng, làm cho người ta tò mò quá đi.”Cô có chút tức giận, đôi mày lá liễu hơi nhăn lại. Bĩu môi, giọng điệu vô thức mang theo oán trách và làm nũng, thanh âm mềm như bông.Lý Niệm Thu nhịn không được lại nhìn Ôn Duyệt mấy lần.Người sau có vẻ như là một cô gái nhỏ được chiều chuộng, bởi vì không có được thứ mình muốn, mềm mại làm nũng như một đứa trẻ.Cô ấy nhướng mày.“Chắc là Ôn Hiểu Ngọc nói. Loại sự tình này bình thường người trong nhà sẽ giấu, huống chi Ôn Hoa lại là người c.h.ế.t vì sĩ diện? Anh ta sẽ không muốn bị người khác biết, vợ chồng bác cả cậu khẳng định sẽ không nói, người duy nhất không quan tâm đến thể diện của Ôn Hoa mà nói ra chỉ có Ôn Hiểu Ngọc.”“Có lý.” Ôn Duyệt đồng tình.Quan hệ giữa Ôn Hiểu Ngọc và Ôn Hoa vẫn luôn không tốt.Trước đây Lý Hoa Hồng đã khiến nguyên chủ phải nghỉ học. Khi Ôn hoa biết anh ta cũng yêu câu cho Ôn Hiểu Ngọc cùng nhau nghỉ học, nói cái gì mà con gái đi học chính là lãng phí tiền bạc.Nếu không phải Ôn Hiểu Ngọc quật cường không chịu nhượng bộ, cố gắng hết sức vẽ bánh cho Ôn Quốc Cường và Lý Hoa Hồng, đoán chừng lúc này, người ở nhà hỗ trợ làm việc chính là cô ta.Ôn Hoa ghi hận Ôn Hiểu Ngọc dùng tài nguyên thuộc về anh ta.Ôn Hiểu Ngọc căm hận Ôn Hoa thiếu chút nữa huỷ hoại tương lai của mình, hai người ghét nhau như chó với mèo.Ôn Duyệt nhỏ giọng phàn nàn: “Hai người bọn họ đều không phải thứ gì tốt, tốt nhất là đánh nhau đi, chó cắn chó một miệng lông.”Lý Niệm Thu nghe vậy cảm thấy buồn cười, gật đầu phụ họa: “Cậu nói đúng.”Hai cô gái trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ.Lý Niệm Thu nói rất nhiều chuyện bát quái trong thôn, Ôn Duyệt nghe được mùi ngon. Vốn là muốn vừa nghe vừa may áo, kết quả sau đó trực tiếp quên mất trong tay có cái gì, ngồi lắng nghe chăm chú.“A? Thiệt hay giả, vậy Lý Qua Tử không biết chuyện này sao?” Ôn Duyệt trợn to đôi mắt xinh đẹp, hít một hơi kinh ngạc hỏi.Lý Niệm Thu trêu chọc cô: “Sao có thể không biết. Ông ta đã dùng hết gia sản của mình để cưới người vợ này, biết bà ta ngoại tình cũng chỉ thể mắt nhắm mắt mở, làm sao lại có thể ly hôn được? Nghe nói có một lần ông ta về nhà còn vừa lúc bắt gặp được hai người quần áo không chỉnh tề ở trên giường.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro