Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 42

Chiêu Huỳnh

2025-03-05 08:28:11

Phương Thạch Đào có chút ngốc: “Gì a?”Nhậm Nghiệp Lương ghét bỏ mà nhìn anh ta: “Cậu thật là một người thô lỗ mà, không nhận ra sự hiểu ý ngầm giữa Diệu ca và chị dâu à? Chị dâu không cần nói gì, chỉ một ánh mắt Diệu ca liền đem đồ vật đưa qua, hai người còn nhìn nhau cười nữa…… Ai da ôi, tôi suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng!”Phương Thạch Đào cẩn thận nhớ lại một chút, nhưng đầu óc trống trơn một mảnh.Anh ta vừa rồi nghiêm túc làm việc, căn bản không chú ý tới những thứ khác, bất quá: “Nếu cậu thật sự cười ra tiếng, tôi cảm thấy Diệu ca nhất định sẽ đánh cậu.” Phương Thạch Đào thành thật mà nói ra lời trong lòng.Nhậm Nghiệp Lương thở dài: “Cho nên tôi mới cố nhịn cười, nhưng mà tình cảm giữa Diệu ca và chị dâu thật sự rất tốt, làm tôi cũng muốn cưới vợ.”Phương Thạch Đào gật đầu: “Tôi cũng muốn, nhưng không có tiền, tôi còn phải trang trải học phí cho em gái tôi, nên tạm thời không cưới vợ.”Hai người thảo luận vấn đề cưới vợ trong vài phút, dọn bàn ghế xong quay đầu bồi bà nội Phương nói chuyện phiếm.Bữa cơm này Ôn Duyệt làm mất hai tiếng đồng hồ. Bất quá, mùa hè tối muộn, đồ ăn nóng hổi được dọn lên bàn khi sắc trời còn sáng. Chỉ còn lại một nửa mặt trời ở phía tây, những tia nắng cuối cùng của buổi chiều nhuộm những đám mây xung quanh trở thành màu cam như bị lửa đốt qua.Hương thơm nồng đậm tràn ngập sân nhà họ Chu.Trên bàn gỗ vuông bày đầy những món ăn vừa bắt mắt vừa thơm ngon.Có thịt bò hầm mềm, thịt bò xào rau cần, trứng xào cà chua, canh xương sườn, cá kho……“Tôi đi, cái này cũng quá phong phú rồi.” Nhậm Nghiệp Lương gấp không chờ nổi ngồi xuống, khoa trương nuốt nuốt nước miếng, thuận tay sờ đôi đũa trên bàn. Chu Diệu bưng cơm đi tới, hung hăng vỗ mạnh vào mu bàn tay của Nhậm Nghiệp Lương, lạnh lùng nhìn anh ta, trong giọng nói tràn đầy ghét bỏ: “Đã rửa tay chưa mà lại sờ vào đũa?”Nhậm Nghiệp Lương bị đánh đến kêu lên, mu bàn tay đỏ bừng, nhe răng trợn mắt nói: “Anh, anh xuống tay cũng quá độc ác đi, rửa tay cái gì, quá kỹ tính.”Ôn Duyệt nghe vậy, quay đầu nhìn sang, môi đỏ mím lại, không nói gì.Chu Diệu lười giải thích nhiều như vậy, trầm giọng nói lại lần nữa: “Đi rửa tay.”Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dậy đi phòng bếp rửa tay.Nhìn hai người bọn họ vẻ mặt không tình nguyện, Ôn Duyệt nhịn không được cười cười.Cô chuyển ánh mắt về phía Phương Lộ Lộ, cúi người xuống dịu dàng nói: “Lộ Lộ, chị đưa em đi rửa tay nhé, được không?”Phương Lộ Lộ thẹn thùng gật đầu: “Được ạ ~”Một cô bé thật ngoan.Đôi mắt Ôn Duyệt cong lên thành hình lưỡi liềm, nắm tay nhỏ của Phương Lộ Lộ đi vào phòng bếp, dùng nước ấm cẩn thận rửa tay cho cô bé.Nhìn Phương Thạch Đào ở bên cạnh, cô nhắc nhở nói: “Trẻ em rất yếu, về sau tốt nhất nên rửa tay cho cô bé trước khi dùng cơm. Bởi vì tay không sạch sẽ sinh ra vi khuẩn, ăn vào trong miệng liền rất dễ dàng sinh bệnh, tất nhiên các anh tốt nhất cũng nên rửa tay cùng, miễn cho đến lúc đó lại lây bệnh.”Phương Thạch Đào thành thật gãi gãi đầu, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên và cảm kích: “Thì ra là như thế, tôi hiểu rồi, chị dâu, chị biết thật nhiều.”Nhậm Nghiệp Lương nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi nói sao Diệu ca lại đột nhiên kỹ tính như vậy.”Thì ra là chị dâu làm nha. Vậy thì không có gì phải lo lắng.Rửa tay sạch sẽ, mọi người ngồi vây quanh ở trước bàn bắt đầu ăn cơm.Chu Diệu lấy ra chai nước ngọt đã chuẩn bị sẵn và mở ra cho mỗi người một chai, đặt ở bên cạnh Ôn Duyệt, không chút để ý mà nói: “Người thành phố đều thích uống loại nước ngọt này, em uống thử xem ngon không, nếu thích lần sau tôi mua thêm nhiều chút.”“Chị dâu, chị đoán chai nước ngọt này giá bao nhiêu một chai?” Nhậm Nghiệp Lương ở bên cạnh nói chuyện.Ôn Duyệt tò mò ngước mắt lên hỏi: “Bao nhiêu?”Nhậm Nghiệp Lương đưa hai ngón tay lên: “Hai xu tiền một chai!”Ôn Duyệt mờ mịt.Hai xu…… Là đắt hay rẻ?Ở đời sau một chai Coca cũng phải tận bốn, năm đồng.“Gì? Hai xu một chai? Sao lại đắt vậy?” Bà nội Phương bên cạnh trừng lớn đôi mắt vẩn đục, quay đầu lại, nhìn chai nước ngọt trên tay mà bà đã uống hai ngụm, nhăn mặt nói: “Có thể trả lại không? Quá đắt, hai xu, cũng có thể mua được một cân bột mì rồi!”Nghe bà nội Phương nói, Ôn Duyệt biết giá này quá đắt, phối hợp mà nói hai tiếng: “Đúng vậy, quá đắt, tôi cảm thấy hương vị cũng không đặc biệt ngon, vẫn là đừng nên mua.”Cô cũng không thích uống đồ uống.Ừm…… Thích uống trà sữa, đáng tiếc hiện tại hình như không có trà sữa.Nhậm Nghiệp Lương kêu lên: “Chị dâu, chị đừng khách sáo, Diệu ca có tiền, mới vừa kiếm được một mớ!”Ôn Duyệt nghe vậy quay đầu tò mò mà nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.Chu Diệu cao gần 1m9, ngồi ở trên ghế cũng cao hơn cô một cái đầu, dáng người cao lớn, mang theo một cảm giác áp bức rất mạnh. Anh uống hai ngụm đồ uống trong tay, chú ý tới ánh mắt của cô, nhướng mày không tiếng động dò hỏi: Có việc gì?Ôn Duyệt không nói gì, bưng chén lên, gắp đồ ăn ăn cơm.Cô thật sự rất tò mò, tại sao thời gian qua, mỗi ngày Chu Diệu đều chạy vào thành phố.Trước đó, cô đã thử hỏi qua nhưng Chu Diệu không nói, Ôn Duyệt cũng xấu hổ không dám tiếp tục hỏi. Chỉ là trong lòng cô có chút không thoải mái, cô cảm thấy Chu Diệu vẫn coi cô như người ngoài, cái gì cũng không chịu nói.Ôn Duyệt rũ mắt, ăn vài miếng cơm.“Đừng chỉ ăn cơm, cũng ăn nhiều đồ ăn một chút.” Giọng nói trầm thấp của Chu Diệu ở bên tai vang lên, gắp một đũa thịt ngon nhất ở bụng cá đặt vào trong chén của Ôn Duyệt.Cái bàn này có chút nhỏ, miễn cưỡng đủ chỗ cho sáu người ngồi.Ôn Duyệt và Chu Diệu ngồi rất gần.Đùi của Chu Diệu dán vào chân cô, nhiệt độ nóng rực xuyên qua lớp vải mỏng truyền lên người cô. Cánh tay cũng thường xuyên cọ qua cánh tay cô, có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp rắn chắc trên cánh tay anh.Ôn Duyệt nhìn thịt cá trong chén, ngước mắt đối diện với đôi mắt đen láy của Chu Diệu, tim đập nhanh hai nhịp, cô vội vàng lúng túng dời tầm mắt, thấp giọng đáp: “Tôi biết rồi, tôi sẽ ăn.”Chu Diệu không phát hiện có gì không thích hợp, lại gắp thêm hai khối thịt bò bỏ vào trong chén Ôn Duyệt, sau đó quay đầu cùng với Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào nói chuyện phiếm.Sắc mặt Ôn Duyệt hơi phiếm hồng, im lặng, cái miệng nhỏ nhấm nháp thịt bò trong chén.Bọn họ vừa ăn, vừa nói chuyện và cười đùa. Có thể nhìn thấy hai nhà bên cạnh ra ra vào vào, vẻ mặt rất khó coi, đôi mắt không tự chủ mà liếc nhìn bàn ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Số ký tự: 0