Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 53

Chiêu Huỳnh

2025-03-05 08:28:11

“Thật ra ông ấy cũng không có nói sai.” Chu Diệu ngữ khí nhàn nhạt, “Ngày mẹ anh qua đời, ông ấy cũng c.h.ế.t theo.”Đầu tiên, tình cảm giữa mẹ chồng và ba chồng cô chắc chắn rất tốt.Tiếp theo, gặp phải một người cha không đáng tin cậy như vậy nhất định là do kiếp trước làm việc xấu.Cuối cùng, là yêu thương Chu Diệu.“Sau đó là thời kỳ cải cách mở cửa, vào khoảng năm 1980, ông ấy để lại một lá thư rồi bỏ đi, nói rằng ông ra ngoài khám phá thế giới mà không chào hỏi một ai trong nhà. Ông ấy chỉ trở về nhà hai lần, một lần là vào năm 1983 khi ông nội qua đời, còn một lần là năm 1986, ông ấy bị bệnh không trị được nên trở về, nói rằng chờ ông ấy c.h.ế.t hãy chôn ông ấy bên cạnh mẹ anh.”Lúc Chu Diệu nói những việc này vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện xảy ra với người khác, ánh mắt cũng rất lạnh nhạt, không một chút gợn sóng.Ôn Duyệt im lặng hai giây nhẹ nhàng nói: “Dì qua đời không có liên quan đến anh.” “Anh biết.” Chu Diệu nói, liếc mắt nhìn cô một cái, nhíu mày: “Gọi “dì” cái gì, em là vợ anh, nên theo anh gọi là mẹ, hoặc là gọi mẹ chồng.”Ôn Duyệt giả vờ như không nghe thấy, đổi đề tài: “Anh nghĩ em biết chuyện này sẽ cười nhạo anh sao?” Cô là loại người như vậy sao?Chu Diệu nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt đẹp ẩm ướt kia có sự đồng cảm và yêu thương, cong môi nhướng mày cười cười, giọng nói trầm thấp: “Không có, là anh nói bừa.”“Vậy bây giờ em còn tức giận không?”Ánh mắt Ôn Duyệt đảo quanh một hồi, thái độ dịu đi, không còn xa cách như trước nữa, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em vốn dĩ cũng không tức giận, nhưng mà nếu sau này anh còn như vậy nữa, em thật sự sẽ không để ý đến anh nữa.” “Em yên tâm, anh sẽ không phạm sai lầm tương tự hai lần đâu.” Chu Diệu cuối cùng cũng buông xuống trái tim đang treo lơ lửng của mình, giơ tay lau mồ hôi trên trán, lại thử hỏi: “Sau này không tách ra ăn cơm nữa nhé? Anh sẽ rửa tay, rửa hai lần.”Ôn Duyệt bật cười, đôi mắt cong thành hình trăng non, nghiêng đầu: “Được rồi, nhớ kỹ lời anh nói.”“Đúng rồi, anh có nhìn thấy quần áo em để trong phòng anh chưa?”Chu Diệu ừ một tiếng: “Anh nhìn thấy.”“Đã mặc thử chưa, có vừa người không?” Ôn Duyệt nói, “Nếu không vừa người em sẽ sửa lại, đúng lúc anh mới mua máy may, em có thể thử xem.”Chu Diệu: “Còn chưa có mặc thử.”Ôn Duyệt thúc giục anh đi thử ngay bây giờ.Chu Diệu không vui lắm, lông mày đen dày nhăn lại, đang cân nhắc: “Thử ngay bây giờ sao? Trước đó anh vừa ra mồ hôi, chờ buổi tối tắm xong rồi thử có được không?”.“Thử ngay bây giờ đi! Thử xong thì đem giặt là được, trời nắng lớn sẽ mau khô, ngày mai là anh có thể mặc được rồi.”Chu Diệu bị lời nói của Ôn Duyệt thuyết phục, xoay người đi về phòng.Ôn Duyệt vốn cho rằng Chu Diệu sẽ ở trong phòng thay quần áo rồi mới quay lại, không nghĩ tới anh trực tiếp cầm quần áo qua đây, làm trò trước mặt cô, trở tay cầm vạt áo kéo lên trên ——Thân hình cường tráng và cơ bắp của người đàn ông đột nhiên hiện ra, khi anh giơ tay c.ởi q.uần áo, những đường gân giữa hai cánh tay nổi lên, cơ bụng căng thành một đường thẳng ẩn vào bên trong cạp quần.Ôn Duyệt cứng đờ, ánh mắt có chút bối rối, cô nhìn quanh phòng một lượt, ánh mắt không nhịn được lại kéo trở về, dừng ở trên cơ n.g.ự.c và cơ bụng của anh.Cởi áo ba lỗ ra, Chu Diệu cầm áo sơ mi đặt trên ghế lắc lắc rồi mặc vào.Chiếc áo sơmi này được Ôn Duyệt đặc biệt thiết kế dành cho anh với kiểu dáng rộng rãi, mặc lên có chút lỏng lẻo nhưng sẽ thoải mái hơn. Tuy nhiên cô vẫn đánh giá thấp cơ bắp trên người Chu Diệu, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình mặc trên người anh bị cơ bắp căng lên.Những cơ bắp căng phồng ẩn dưới lớp quần áo, nhưng trông không hề béo hay cường tráng, ngược lại trông gầy hơn so với trước khi mặc quần áo. Đây là kiểu c.ởi q.uần áo thì gầy, mặc quần áo thì cường tráng.Chu Diệu chậm rãi cài cúc áo, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng màu lúa mạch của anh với áo sơ mi có sự tương phản màu sắc rõ ràng. Phần n.g.ự.c hơi căng, đường nét cơ n.g.ự.c rất rõ ràng.Lúc cài cúc áo, anh ngẩng đầu nhìn Ôn Duyệt, đôi mắt đen sâu thẳm mang đến cảm giác xâm lược mạnh mẽ, lại có chút lôi cuốn mập mờ không thể diễn tả.Ôn Duyệt không cần nhìn cũng biết bây giờ mặt cô chắc chắn rất đỏ.Chu Diệu là cố ý? Cởi áo, thay áo trước mặt cô?Ôn Duyệt xấu hổ quay mặt đi, “…… Có vừa không, có nhỏ quá hay không?”“Không nhỏ, rất vừa người.” Chu Diệu vừa nói vừa thử cử động, vẻ mặt trông rất hài lòng, cong môi cười, sau đó nghi hoặc hỏi: “Sao mặt em lại đỏ như vậy, có chỗ nào không thoải mái?”Anh lập tức cau mày, bước tới trước mặt Ôn Duyệt đưa tay sờ trán cô. Hơi nóng trên mặt và hormone phát ra từ trên người đàn ông khiến mặt cô càng đỏ hơn.Ôn Duyệt vỗ nhẹ tay Chu Diệu, đẩy anh ra ngoài cửa, vội nói: “Em không sao cả, chỉ là hơi nóng thôi. Vừa người là được, em hơi buồn ngủ, anh tự giặt quần áo đi, em ngủ một chút.”Sau khi đem người đẩy ra ngoài cô không chút lưu tình mà đóng cửa lại.Chu Diệu: “?”Giây tiếp theo, cửa mở ra một khe hở, chiếc áo ba lỗ nằm trên ghế bị Ôn Duyệt ném vào trong lòng n.g.ự.c anh, sau đó cửa lại đóng chặt.Chu Diệu: “.”Lúc này mới mấy giờ đã buồn ngủ? Không phải vừa mới tỉnh ngủ không bao lâu sao?Chu Diệu mặt không biểu tình mà ôm chiếc áo ba lỗ trong lòng n.g.ự.c đi về phòng thay áo sơmi ra, dùng xà phòng cẩn thận giặt sạch hai lần, thậm chí còn lắc mấy lần khi treo trên giá phơi quần áo.Cần phải giặt sạch một chút, ngày mai là có thể mặc ra ngoài khoe khoang rồi.Ôn Duyệt cuối cùng vẫn không ngủ, cô ở trong phòng một lúc mới bình tĩnh lại sau đó lại mở cửa ra. Chỉ huy Chu Diệu mang máy may vào phòng, đặt lên chiếc bàn dài bên cạnh đầu giường.Vị trí này nằm cạnh cửa sổ, có ánh sáng tốt, có thể vừa làm quần áo vừa phơi nắng. Ngay cả khi không sử dụng máy may, ngồi ở chỗ này đọc sách cũng không tồi.Ghế trong nhà đều không có chỗ tựa lưng, Ôn Duyệt muốn mua một chiếc ghế có tựa lưng, ánh mắt cô rơi vào Chu Diệu đang điều chỉnh hướng và góc của máy may, hỏi anh: “Chu diệu, lần sau có thể mua cho em một chiếc ghế dựa được không? Loại có thể dựa lưng vào á?”“Được, không cần mua, anh làm cho em một cái.” Chu Diệu ngước mắt nhìn cô một cái.Ôn Duyệt đôi mắt trợn tròn, có chút kinh ngạc: “Anh còn biết làm nghề mộc sao?”Chu Diệu ừ một tiếng: “Ông nội anh biết làm, ông đã dạy cho anh, những bàn ghế trong nhà đều do ông tự làm.”  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Số ký tự: 0