Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 55
Chiêu Huỳnh
2025-03-05 08:28:11
Ôn Duyệt hờn dỗi mà liếc nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói không biết xấu hổ.Trong mắt cô hiện lên sự ngượng ngùng cùng tức giận, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, Chu Diệu rất thích bộ dáng này của cô, nhịn không được trêu chọc cô: “Chỉ cần có vợ là được rồi, muốn mặt làm gì.”Ôn Duyệt: “……” Thô lỗ!Trong lòng cô cảm thấy ghét bỏ nhưng khóe môi lại nhếch lên trên.Hai người một trước một sau đi trên con đường nhỏ ven ruộng, thân hình cao lớn của Chu Diệu làm nổi bật thân hình thanh tú nhỏ nhắn của Ôn Duyệt. Cô hơi nghiêng người ngửa đầu nói chuyện cùng người phía sau, người đàn ông nhìn cô mỉm cười.Gió nhẹ thổi qua, làm lay động cánh đồng lúa mạch xanh mướt hai bên bờ ruộng, tạo nên những đợt sóng lúa tuyệt đẹp.…… Có đôi khi không thể không nói, giác quan thứ sáu của phụ nữ quả thật rất chuẩn xác.Sáng sớm tinh mơ, Ôn Duyệt nhìn đám người đang tụ ở giữa sân ồn ào nhốn nháo, trong mắt tràn đầy buồn ngủ cùng mờ mịt, cô cứng đờ mà quay đầu nhìn về phía Chu Diệu ở cửa phòng bếp với vẻ mặt dò hỏi.Đây là tình huống gì?Chu Diệu vẫy tay gọi cô.Ôn Duyệt bước nhanh đi qua, Chu Diệu dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, thấp giọng nói: “Không cần phải xen vào, để anh xử lý, đi làm việc của em đi.” “Ồ.”Ôn Duyệt ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, đi vào phòng bếp nặn kem đánh răng đánh răng, bưng ly tráng men đựng đầy nước đứng ở một góc phòng bếp đánh răng, bên tai vang lên tiếng rống bén nhọn chói tai của bà Lý.“…… Đất mới mua về, chỉ trong một đêm hơn phân nửa hoa màu ngoài ruộng đã bị đạp hư, cậu nói xem chuyện này nên giải quyết như thế nào!” Khuôn mặt nhăn nheo của bà Lý toát lên vẻ khắc nghiệt cùng dữ tợn, nhìn rất hung dữ, hai tay chống nạnh nước miếng bay tứ tung.Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, hai nhà cách vách Chu Giang Hải và Chu Thanh Sơn còn đang ăn cơm, nghe được động tĩnh lập tức bưng chén cơm lên đứng ở cửa xem náo nhiệt.Nhìn thấy đám người trong sân, Lâm Phương càng vô cùng vui sướng khi người gặp họa.Ai nha, những người Lý gia này ở trong thôn nổi tiếng là cực phẩm khó chơi, cũng không biết Chu Diệu làm gì mà lại chọc đến bọn họ.Đối mặt với sự hùng hổ của bà Lý, vẻ mặt Chu Diệu rất bình tĩnh, giọng điệu nhàn nhạt: “Ngày hôm qua trước khi bán đi vẫn còn rất tốt, sao vừa bán cho các người liền có chuyện, có phải các người đã chọc phải người nào, cho nên mới bị người ta trả thù.”Lời nói đã chuẩn bị sẵn của bà Lý bị nghẹn trong cổ họng: “……?” Không phải, người này sao lại cướp lời thoại của bà ta?“Không phải như lời cậu ta, nhà tôi không có trêu chọc người nào hết, rõ ràng chính là các người có vấn đề!” Bà Lý phản ứng rất nhanh, duỗi tay chỉ vào mũi Chu Diệu mắng: “Ai mà không biết danh tiếng của cậu xấu như thế nào hả Chu Diệu, chắc chắn là kẻ thù của cậu làm!”.Chu Diệu nhẹ a một tiếng, híp mắt hỏi: “Vậy các người muốn thế nào.”Ánh mắt Bà Lý lóe lên, mạnh mẽ nói: “Đền tiền! Những hoa màu đó là tôi đã dùng tiền mua, hơn nữa không ai biết liệu kẻ thù của cậu có thể quay lại đạp hư hoa màu trong đất nữa hay không!”“Phải đền bù tiền!”Chu Diệu không nói chuyện, ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm vào đại gia đình bọn họ. Khí tức của anh rất mạnh, đôi mắt hẹp dài sắc bén nhướng lên, ngay cả bà Lý dày dặn kinh nghiệm cũng cảm thấy có chút chịu không nổi, nhìn nhau không đến vài giây liền chột dạ mà dời tầm mắt.Lý lão nhị ho khan hai tiếng: “Cái đó, Chu Diệu à, chúng tôi không phải là muốn gây sự, chủ yếu là chuyện này thật sự không thể chấp nhận được. Mới vừa mua đất ngày hôm qua, hôm nay hoa màu trong đất đã bị đạp hư thành như vậy, ai da, cậu là không nhìn thấy a……”“Được.” Chu Diệu đánh gãy lời ông ta nói, đột nhiên cười cười, môi mỏng hơi nhếch lên, thoạt nhìn không còn đáng sợ như vừa rồi. Giọng điệu anh đặc biệt ôn hòa, nhìn đám người bà Lý nói: “Vậy đền cho các người hai mươi đồng.”Chu Diệu nói xong lấy ra hai mươi đồng tiền đưa cho Lý lão nhị.Người Lý gia đều ngẩn người, có lẽ họ cũng không ngờ rằng Chu Diệu lại dễ nói chuyện như vậy, có chút không dám tin tưởng.Bà Lý phản ứng đầu tiên, một cái tát chụp vào trên người Lý lão nhị: “Thất thần làm gì, mau nhận tiền!”“A……” Lý lão nhị hốt hoảng mà nhận tiền trong tay Chu Diệu, nhìn anh vài lần, muốn nói lại thôi.Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.Chu Diệu chú ý tới vẻ mặt không thoải mái của Lý lão nhị, như là đang giải thích: “Tôi đại khái có thể đoán được là ai làm, yên tâm, chút nữa tôi sẽ đi tìm bọn họ nói rõ ràng, nếu là lại phát sinh việc này một lần nữa, tôi sẽ trả lại cho các người phân nửa số tiền.”Lời này vừa nói ra, ngoại trừ đám người Lý gia, Chu gia và những người khác đều không hẹn mà cùng nghĩ tới một nhà bác cả của Ôn Duyệt, bao gồm cả Ôn Duyệt cũng nghĩ như vậy.“Thật sự? Đây chính là cậu nói a, nhiều người như vậy đều nghe, đến lúc đó cậu không được chơi xấu!” Bà Lý trong lòng vui vẻ.Hơn ba trăm đồng mua được ba mẫu đất, thật tốt, bọn họ kiếm lời lớn rồi!Chu Diệu đem biểu tình của đám người trước mặt thu hết vào mắt, đôi mắt đen lạnh lùng, nụ cười không đến khóe mắt: “Tôi nói chuyện luôn giữ lời, cũng sẽ không bỏ qua cho những đồ vật súc sinh gây rắc rối.”Đám người Lý gia không nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, còn đắm chìm trong niềm vui chiếm lợi, vui vẻ nhìn nhau, cầm lấy hai mươi đồng tiền hài lòng mà rời khỏi Chu gia.Chờ người đi rồi, Ôn Duyệt mới nhíu mày đi tới, lo lắng hỏi: “Có phải là một nhà bác gái em làm không?”Dựa theo tính cách của Lý Hoa Hồng, bà ta quả thật là sẽ làm ra loại chuyện đáng xấu hổ và ghê tởm như vậy.Bất quá ——Chu Diệu liếc nhìn hai gia đình Chu Giang Hải và Chu Thanh Sơn đang xem kịch vui trước cửa nhà chính, giơ tay ôm lấy bả vai nhỏ yếu của Ôn Duyệt, dẫn cô đi vào phòng bếp.Anh hơi cúi người ở bên tai cô thấp giọng trả lời: “Lần này quả thật không phải bác gái em làm, bà ta không dám.”Lần trước đánh Ôn Hoa, Lý Hoa Hồng nếu muốn chơi thủ đoạn cũng phải bận tâm nghĩ đến con trai bảo bối của bà ta, trong thời gian ngắn sẽ không đến gây chuyện.Sự việc lần này, khả năng lớn chính là người Lý gia tự biên tự diễn.“Bọn họ đây là xem anh như tên ngốc mà lừa gạt.” Chu Diệu khịt mũi, nheo mắt lại, “Chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ xử lý tốt.”Ôn Duyệt có chút tò mò: “Anh muốn xử lý như thế nào?”“Bí mật.” Chu Diệu cười trêu chọc cô, thấy Ôn Duyệt bĩu môi, lại vẫy tay: “Lại gần một chút anh nói cho em nghe.”Ôn Duyệt ánh mắt sáng lên, cô háo hức nghiêng người về phía Chu Diệu, cố gắng lắng nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro