Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 58

Chiêu Huỳnh

2025-03-05 08:28:11

Chu Diệu đặt cây tre đã được đo và đánh dấu xuống đất rồi bắt đầu bước quan trọng nhất của việc làm ghế tre.Cưa và tạo rãnh.Trên mặt đất phủ đầy bụi tre, chỉ cần một cơn gió nhẹ là bụi tre bay đầy trời. Anh giải thích trong lúc bận rộn: “Anh là đi tìm bác cả của em nhưng bảo hai người bọn lão Phương đi tìm trưởng thôn. Bà già kia rất cẩn thận, còn bảo mấy đứa nhóc đi theo dõi anh.”“Mấy đứa nhóc đó tưởng anh mù không nhìn thấy chắc?”Ôn Duyệt tự tưởng tượng ra cái hình ảnh kia.Mấy đứa nhóc trốn trốn tránh tránh nhìn chằm chằm Chu Diệu, tự cho là đã trốn rất kỹ nhưng thực tế Chu Diệu chỉ cần liếc nhìn qua là có thể thấy rõ ràng.Cô không nhịn được, phụt cười ra tiếng, đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết: “Vậy chuyện này đã giải quyết xong chưa? Bọn họ sẽ không đến gây rắc rối nữa đúng không?” “Ừ.” Chu Diệu khẽ nhướng mày, không rõ ý tứ nói: “Một khi chuyện này xảy ra, cho dù sau này thật sự có phiền toái, bọn họ cũng không thể tới tìm chúng ta.”Ôn Duyệt cảm thấy lời nói của anh có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, rửa mặt xong cô cười nói với Chu Diệu: “Em lại làm cho anh một chiếc áo sơ mi màu đen nhé? Hay là màu xanh đậm?”Chu Diệu nghĩ nghĩ: “Màu đen đi, không dễ bị dơ.”Hai ngày này phải làm ghế tre, cho nên chiếc áo sơ mi kia vẫn chưa thể mặc ra ngoài để khoe khoang, khiến anh cảm thấy tim gan cồn cào.“Được.” Ôn Duyệt cười đồng ý.Trước lạ sau quen, có kinh nghiệm của lần trước làm áo sơ mi, lần này cô không cần phải vẽ phác thảo trên giấy nữa. Lấy vải dệt ra rồi dùng thước cuộn đánh dấu chiều dài cần thiết, tiếp theo dùng kéo cắt ra những mảnh vải có kích thước khác nhau. Máy may kiểu cũ âm thanh rất lớn, tiếng lộc cộc vang lên nghe còn rất có quy luật. Chu Diệu ở trong sân nghe được tiếng máy may phát ra cảm thấy cả người tràn đầy sinh lực.Anh rũ mắt xử lý cây tre trong tay, nghĩ thầm trách không được thế hệ người đi trước luôn thúc giục sớm kết hôn lập gia đình. Sau khi có vợ cảm giác quả nhiên không giống trước, dường như cuộc sống trở nên có phương hướng hơn.Hai ngày sau đó, chiếc ghế tre đã hoàn thành.Chu Diệu dựa theo yêu cầu của Ôn Duyệt đề ra, làm cho cô chiếc ghế có chiều cao như ý muốn, lưng ghế cũng rất rộng. Anh dùng dụng cụ đánh bóng đi đánh bóng lại chiếc ghế tre để đảm bảo không bị thô ráp hay vết xước nào trước khi Ôn Duyệt sử dụng.“Oa, anh thật là lợi hại.” Đôi mắt Ôn Duyệt sáng lấp lánh mà nhìn chiếc ghế tre trước mặt, thử ngồi lên cảm thụ một chút, không có gì làm cô không thoải mái.Nhưng nếu ngồi lâu thì khó tránh khỏi sẽ không thoải mái.Cho nên Ôn Duyệt dự định dùng hai bộ quần áo cũ đã mang theo trước đó để làm một chiếc đệm, sau đó lại nhét một ít rơm lúa mì, lá ngô các loại làm lớp đệm. Lúc này bông được cho là rất đắt, đến ba bốn đồng tiền một cân, lấy bông bỏ thêm vào thật sự quá xa xỉ.Ôn Duyệt suy nghĩ không ngừng, cười tươi khen ngợi Chu Diệu: “Tay nghề của anh thật tốt, chiếc ghế này còn tốt hơn những chiếc ghế bán ở bên ngoài, cảm ơn anh, hai ngày này anh vất vả rồi! Buổi tối anh muốn ăn gì, em sẽ làm cho anh, xem như là khen thưởng cho anh.”Chu Diệu nghe vậy nhướng mày: “Vậy làm sủi cảo ăn.”“Được nha, vậy em đi làm bột.” Ôn Duyệt đồng ý.Cùng lúc đó Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào tới, Ôn Duyệt bảo hai người bọn họ buổi tối dẫn theo bà nội Phương và Lộ Lộ lại đây ăn sủi cảo. Hai người rất vui vẻ, không đợi Chu Diệu bên cạnh tỏ thái độ đã đồng ý, cười hì hì về nhà dẫn người tới.“Anh không vui sao?” Ôn Duyệt quay đầu lại mới phát hiện sắc mặt Chu Diệu có chút xấu, nghi hoặc hỏi.Chu Diệu nói không, “Mấy ngày nay nhìn hai người bọn họ không quá thuận mắt.”Ôn Duyệt: “?” Không hiểu nổi mấy người đàn ông này.Cô không hỏi thêm nữa, lấy bột Phú Cường ra để nhào bột.Không lâu sau, bà nội Phương và Lộ Lộ đã tới, cô bé đang cầm kẹo sữa mà Chu Diệu đưa cho, tiếng cười trong trẻo vang vọng trong sân. Một lát sau, cô bé chạy vào phòng bếp, rửa tay thật sạch sẽ, cầm kẹo sữa nhỏ giọng nói chuyện.“Chị, cùng nhau ăn kẹo.”“A? Cảm ơn Lộ Lộ!” Ôn Duyệt liếc nhìn bột mì trên tay, đôi mắt cười cong cong, hơi nghiêng người nhẹ nhàng nói với cô bé: “Trên tay chị có chút dơ, Lộ Lộ có thể đút cho chị được không?”Lộ Lộ mím môi cười, nụ cười thiếu răng của cô bé đáng yêu lại vô hại, lột giấy gói kẹo ra, giơ tay nhỏ lên đưa đến bên miệng Ôn Duyệt: “Chị, ăn kẹo.”“Cảm ơn ~” Ôn Duyệt cắn kẹo sữa nói lời cảm ơn không rõ ràng.Phương Lộ Lộ tươi cười rạng rỡ hơn.Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đến đây chính là làm cu li miễn phí, bị Chu Diệu sai sử đến xoay quanh, mọi công việc còn lại trong nhà đều do bọn họ lo hết.Hai tay Chu Diệu cắm trong túi quần, đứng trên bậc thang ở cửa phòng bếp không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hai người bọn họ.“Anh.” Nhậm Nghiệp Lương thật sự nhịn không được, “Em và lão Phương có phải đã làm chuyện gì khiến anh không vui không?” Sao mấy ngày nay anh ta vẫn luôn cảm thấy mình bị người ta nhằm vào??Cổ họng Chu Diệu tràn ra một câu hừ lạnh, lười biếng giương mắt nhìn qua: “Chú nghĩ sao?”Nhậm Nghiệp Lương vẻ mặt đau khổ: “Nếu em đoán được thì đã không hỏi! Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, anh, anh có thể trực tiếp nói cho em biết được không!”Vẻ mặt của Phương Thạch Đào không thay đổi nhiều.Chỉ làm chút việc mà thôi cũng không mệt.Nhìn thấy biểu tình trên mặt của Nhậm Nghiệp Lương, Chu Diệu nhướng mày, cảm thấy khá thú vị. Anh nheo mắt, cười đáp lại, giọng điệu nghe còn rất ôn hòa: “Đoán xem, đoán trúng thì anh sẽ nói cho chú biết.”Nhậm Nghiệp Lương: “……?”Nhậm Nghiệp Lương có chút hoảng sợ mà trừng lớn đôi mắt.Diệu ca hình như đã biến dị, không bình thường chút nào. Nghe giọng điệu này, nghe nội dung này, sao lại không giống những lời mà Diệu ca có thể nói a!“Anh, anh có phải đang bị trúng tà không?” Nhậm Nghiệp Lương nắm chặt cây chổi trong tay quay hai vòng, hét lớn một tiếng: “Cái gì yêu ma quỷ quái, mau từ trên người Diệu ca cút đi!”Chu Diệu: “?”Chu Diệu chậc một tiếng: “Đầu óc chú có vấn đề sao? Cút ra.”Nhậm Nghiệp Lương thu hồi cây chổi: “Được rồi anh.”Anh ta hi hi ha ha mà lôi kéo Phương Thạch Đào đi gánh nước, nghĩ thầm sau khi Diệu Ca kết hôn thay đổi thật sự rất lớn. Trước kia luôn thích xụ mặt làm bộ mặt thâm trầm, mặc dù là ở cùng bọn họ nhưng cũng nói rất ít, dẫn tới người khác luôn cho rằng tính cách của Chu Diệu rất thất thường và khó đoán.Đâu giống như bây giờ, còn có thể đùa giỡn cùng mọi người.Nhậm Nghiệp Lương nhỏ giọng cảm khái: “Chị dâu thật lợi hại!”Trong thời gian chờ ủ bột, Ôn Duyệt cùng bà nội Phương trò chuyện một lát, thuận tiện dạy cô bé biết một ít chữ. Cô bé tám tuổi vẫn chưa biết mấy chữ, cũng không biết cô bé có thể theo kịp chương trình học ở trường không.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Số ký tự: 0