Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 60
Chiêu Huỳnh
2025-03-05 08:28:11
Ôn Duyệt đôi mắt cong cong, vui vẻ cười lớn: “Sủi cảo này của anh giống như một viên bánh trôi tròn to vậy! Đơn giản ~ nhìn anh nè ~”Chu Diệu: “…… Ngoài ý muốn thôi, nhân nhồi hơi nhiều, anh làm lại một lần nữa.”Anh chậc một tiếng, không chịu thua, tiếp tục khiêu chiến.Trời đã chạng vạng tối, những đám mây màu cam cháy rực ở phía Tây.Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đi vào phòng bếp giúp bưng sủi cảo. Nhìn trong chén có rất nhiều sủi cảo hình thù kỳ lạ với nhiều kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, Nhậm Nghiệp Lương thắc mắc hỏi: “Đều là chị dâu làm sao? Sao lại có một số sủi cảo có hình dáng, ừm, kỳ lạ như vậy?”Chu Diệu lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Anh làm, sao, chú không hài lòng?”“Tôi nói cái sủi cảo này nhìn thế nào cũng không giống người thường, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy nó rất đẹp trai! Thì ra là do Diệu ca làm nha, quả thật rất ngầu!” Nhậm Nghiệp Lương giơ ngón tay cái lên, mặt không đổi sắc mà khen ngợi một cách hoa mỹ. Phương Thạch Đào ở một bên nhìn anh ta: Anh em, lợi hại lắm, trâu c.h.ế.t đều có thể bị cậu khen mà sống lại.Loại tài năng ăn nói này, cả đời anh ta cũng không học được, yêu cầu quá cao a!Nhậm Nghiệp Lương nhướng mày: Chuyện nhỏ thôi!Mọi người vô cùng vui vẻ mà ngồi ở trong phòng ăn sủi cảo.“Chị Ôn Duyệt! Chị Ôn Duyệt, chị có ở nhà không?” Ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng khóc nức nở nôn nóng của Lý Tưởng Đông. Trên mặt Ôn Duyệt hiện ra vẻ nghi hoặc, buông đũa xuống đi ra ngoài.Ngoài cửa sân, Lý Tưởng Đông mất đi vẻ trưởng thành và điềm tĩnh thường ngày, đôi mắt khóc thành thỏ con, nước mắt còn không ngừng rơi xuống.“Làm sao vậy? Sao em lại khóc thành như vậy?” Ôn Duyệt giật mình, vội vàng đi tới mở cửa sân, nhíu mày hỏi.Lý Tưởng Đông nức nở mở miệng: “Chị của em, chị của em đến bây giờ còn chưa có về nhà, em có chút lo lắng…… Chị của em mỗi lần nghỉ cuối tuần đều trở về rất sớm, sẽ không ở bên ngoài lâu như vậy, chưa bao giờ lâu như vậy. Em ở nhà đợi rất lâu rất lâu, trời đã tối rồi mà chị ấy vẫn chưa trở về, em không biết phải làm sao bây giờ.”Cô bé gấp đến độ nói năng lộn xộn, hoang mang lo sợ.Cô bé ở trong thôn không có bạn tốt nào, chuyện này cũng không thể nói với bà nội và chú được, nghĩ đi nghĩ lại, cô bé chỉ có thể đến tìm bạn tốt của chị mình là chị Ôn Duyệt.“Chị biết rồi, em đừng vội.” Ôn Duyệt nhíu mày càng chặt hơn, ngoài miệng thì trấn an Lý Tưởng Đông, trong đầu thì lại bắt đầu tìm kiếm cốt truyện có liên quan.Sau đó biểu tình của cô đột nhiên ngưng trọng.Không xong! Nữ chính đang gặp nguy hiểm!Cốt truyện hiện tại có lẽ là khi nữ chính về nhà nghỉ cuối tuần, kết quả trên đường đi cô bị một tên côn đồ say rượu cùng thôn kéo vào bụi rậm khi dễ! Tuy rằng tên côn đồ đó không có thực hiện được ý đồ, nhưng bởi vì nữ chính đã phản kháng đánh vỡ đầu tên côn đồ, bị người nhà đối phương tới cửa gây rắc rối.Bọn họ muốn nữ chính phải bồi thường tiền, nữ chính không chịu, sau đó tin đồn cô ấy không sạch sẽ lan truyền khắp thôn. Đoạn cốt truyện này đặc biệt áp lực, là nguyên nhân dẫn tới sau này Lý Niệm Thu rất cảnh giác và chán ghét đàn ông.Thẳng đến khi nam chính xuất hiện, anh ta và những người đàn ông khác không giống nhau, dịu dàng lại kiên định, bám riết không tha mà chọc thủng bức tường cao ngất trong lòng nữ chính.Ôn Duyệt có chút hoảng sợ, không biết hiện tại Lý Niệm Thu có phải đã bị tên côn đồ lôi đi hay không, ánh mắt hoảng loạn vô thức nhìn về phía Chu Diệu đang đi theo cô ra ngoài.“Có thể là trên đường xảy ra chuyện gì đó làm chậm trễ.” Chu Diệu tiếp thu ánh mắt cầu cứu của Ôn Duyệt, trầm giọng nói. Sắc mặt anh bình tĩnh, giọng điệu nói chuyện không nhanh không chậm, làm người ta có cảm giác rất an toàn: “Anh dẫn theo lão Phương và Nghiệp Lương ra ngoài xem một chút.”Nhậm Nghiệp Lương đang đứng ở bậc thềm ôm chén sủi cảo ăn, nghe vậy liền tăng tốc độ ăn sủi cảo, hai ba miếng đã ăn xong, mồm miệng không rõ mà đồng ý.“Em đi cùng với các anh.” Ôn Duyệt nói.Chu Diệu nhíu mày: “Quá muộn, em ở nhà chờ là được.”Ôn Duyệt lắc đầu: “Không được, em muốn đi.”Trong tình huống này, cô ở bên cạnh Lý Niệm Thu sẽ tốt hơn.“…… Thôi được.”Đối diện với ánh mắt kiên trì của Ôn Duyệt, Chu Diệu đành chịu thua, về phòng cầm đèn pin sau đó vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Lý Tưởng Đông vốn cũng muốn đi theo nhưng bị Ôn Duyệt khuyên trở về.Bọn họ đi dọc theo con đường nhỏ bên bờ ruộng, một đường đi đến cửa thôn, trên đường cũng không thấy ai. Tia nắng cuối cùng cũng biến mất, sắc trời xám xịt, bụi cỏ cao hơn người ở hai bên đường đất rộng lúc này trong có chút đáng sợ.Ôn Duyệt rất lo lắng, nhưng cốt truyện cũng không nói rõ là Lý Niệm Thu bị lôi đi ở chỗ nào, cô chỉ có thể đứng ở bên đường, đẩy ra bụi cỏ, từng chút một mà tìm kiếm.Chu Diệu tuy rằng không hiểu vì sao Ôn Duyệt lại muốn muốn lật từng bụi cỏ ra xem, nhưng anh cũng không nói gì, chân dài di chuyển nhanh hơn, đi theo lật từng bụi cỏ, tốc độ nhanh hơn nhiều so với Ôn Duyệt tay ngắn chân ngắn.Sau đó anh chú ý thấy cỏ ở một chỗ có vẻ khác thường, cỏ dại chỗ đó dường như đã bị người ta dẫm nát, bị gãy chỗ này chỗ kia.Phia sau bụi cỏ có một sườn dốc nhỏ cao chừng nửa thước, dưới chân dốc là một chỗ nhỏ bằng phẳng mọc đầy cỏ dại. Chu Diệu giơ đèn pin nhìn xuống dưới nhưng không thấy ai, vừa định quay lại, tai anh nhạy bén nghe được âm thanh nức nở.Anh dừng lại một chút, không kịp suy nghĩ, sải bước xuống dốc và đi về phía trước một đoạn ngắn.Sau đó thấy được một nam một nữ.Người đàn ông trông quen quen, mặt đỏ bừng có lẽ là do uống rượu, anh ta đè lên người một cô gái, bịt miệng đối phương lại không cho cô ấy phát ra âm thanh nào, một tay khác dùng sức kéo mạnh quần áo trên người cô gái.“CMN.”Sắc mặt Chu Diệu tối sầm, cũng không nhìn cô gái đó là ai, bước tới đá mạnh vào người đàn ông, ngữ khí lạnh băng: “Khi dễ phụ nữ thì có bản lĩnh gì, thật mất mặt, có bản lĩnh thì tới đánh với tôi một trận.”Trong đời, anh khinh thường nhất là loại người này, uống chút rượu liền không biết bản thân mình là ai, lợi dụng sự chênh lệch sức mạnh và hình thể để khi dễ phụ nữ, thật mẹ nó làm mất mặt đàn ông.“Ai, đứa nào phá hư chuyện tốt của lão tử!” Người đàn ông lăn trên mặt đất hai vòng, ai da kêu to bò dậy, trong miệng bẩn thỉu không ngừng chửi rủa: “Tin hay không, tin hay không lão tử đánh chết…… Chu Diệu!?”“Phương Cường?”Chu Diệu nhận ra tên này, đối phương hiển nhiên cũng nhận ra anh, trực tiếp bị doạ cho tỉnh rượu, nuốt nuốt nước miếng đứng dậy cất bước liền muốn chạy.“Muốn chạy?” Chu Diệu hai ba bước đuổi theo, cười lạnh vung nắm đ.ấ.m lên nện xuống, “Nào, tới đây, để tôi xem anh đánh c.h.ế.t tôi như thế nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro