Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 67
Chiêu Huỳnh
2025-03-05 08:28:11
Ôn Duyệt rất thích cảm giác này.Rất nhanh, xe kéo đã tới nơi và dừng lại.Ôn Duyệt nhảy xuống xe kéo, ngẩng đầu híp mắt nhìn về tòa nhà bốn tầng trước mặt. Một tấm biển quảng cáo lớn treo trên bức tường màu vàng nhạt bên ngoài, trên mặt in bốn chữ “nguyên thị bách hóa”.Bởi vì cuối tuần nên có đủ loại xe đạp đậu trước cửa bách hóa, đứng ở cửa nhìn vào bên trong, số người đi lại bên trong cũng đặc biệt đông.“Ngây ngốc làm gì, không phải muốn vào xem sao?” Chu Diệu trả tiền xong, nhìn thấy Ôn Duyệt ngơ ngác đứng đó, giơ tay vỗ nhẹ sau đầu cô.Nhậm Nghiệp Lương cười ha hả: “Nhất định là lần đầu nhìn thấy tòa nhà lớn như vậy nên bị dọa rồi đúng không! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cũng rất choáng váng, suy nghĩ sao lại có một tòa nhà lớn như vậy, quen rồi thì tốt thôi, nghe nói nhà ở Thượng Hải còn cao hơn nữa!”Ôn Duyệt lấy lại tinh thần, đôi mắt cong cong không giải thích. Cô chỉ là có cảm giác hoảng hốt như một bộ phim điện ảnh xuất hiện trước mắt, thật ra cũng không phải là bị dọa, dù sao thì đời trước cô gặp qua cũng không hề nhỏ.Đi vào cửa hàng bách hóa đi dạo hai vòng, Ôn Duyệt cảm thấy nơi này có chút giống khu mua sắm nội thất và chợ đêm ngầm mà cô và bạn thân đã đi ở kiếp trước, dù sao thì người đến người đi cũng rất náo nhiệt. Các cửa hàng bán đủ mọi thứ, nhưng nhiều nhất vẫn là quần áo và giày dép.Ôn Duyệt còn nhìn thấy cửa hàng trang sức, đồ trang sức bên trong rất có phong cách của niên đại này, nhưng không nhìn thấy loại trang sức mà cô muốn.“Em thích thứ gì không? Hay là mua thêm mấy bộ quần áo?” Chu Diệu đối với đồ vật trong cửa hàng bách hóa không có hứng thú. H.am m.uốn vật chất của anh rất thấp, chỉ đơn giản là tận hưởng cảm giác kiếm tiền, hiếm khi tiêu tiền.Vài món quần áo, giày dép trong nhà kia chỉ cần không hỏng thì anh có thể mặc suốt đời. Trước khi cưới vợ đối với yêu cầu ăn uống cũng không cao, chỉ cần no bụng là được, mùi vị như thế nào không quan trọng. Nhưng bây giờ, sau khi cùng Ôn Duyệt kết hôn thật ra có chút kén chọn, cho dù mỗi ngày đều ăn thịt cũng không tốn bao nhiêu tiền của anh.Tiền kiếm được hiện tại, tiêu nhiều nhất vẫn là số tiền mua máy may khoảng thời gian trước.Tới hai trăm đồng.Ôn Duyệt lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: “Không, quần áo em có thể tự mình làm.” Hơn nữa ở đây không có quần áo nào mà cô thích, cũng không đẹp bằng những bộ quần áo mang về từ Thượng Hải.Kỳ quái, cô nhớ rõ lúc này quần ống loa đang là loại quần rất thịnh hành, sao trong cửa hàng bách hóa lại không nhìn thấy?Ôn Duyệt tò mò hỏi Chu Diệu.“Nó vừa mới bắt đầu thịnh hành ở Thượng Hải, vẫn chưa lan rộng đến đây.” Chu Diệu cong môi, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo cười, “Nếu không trước đó bọn anh cũng sẽ không bán nhanh như vậy, đoán chừng lúc này vừa bán xong, bên này cũng sắp được lưu hành rồi.”Ôn Duyệt kinh ngạc: “Anh hình như biết được rất nhiều tin tức về Thượng Hải?”Chu Diệu nhẹ nhàng ừ một tiếng, không muốn nói nhiều, nói sang chuyện khác: “Nếu không có thứ gì thích, vậy chúng ta đi xem phim đi?”“Cũng gần đến giữa trưa rồi, để lần sau đi, không phải các anh còn hẹn người khác ăn cơm sao?” Ôn Duyệt có chút động tâm, nhưng nghĩ lại muốn xem phim ít nhất phải mất hơn hai giờ. Nếu bây giờ đi, xem xong cũng đã là buổi chiều rồi.Chu Diệu nghĩ cũng đúng, mang theo bọn họ đi đến nhà hàng nhỏ đã hẹn trước.Nhà hàng nhỏ này cách cửa hàng bách hóa không xa lắm, bọn họ chậm rãi đi bộ đến, thời gian vừa đủ.Bọn họ vừa mới đi vào, bà chủ đang mặc tạp dề liền tươi cười rạng rỡ mà chào đón: “Quý khách có bao nhiêu người? Quý khách muốn ăn món gì? Trên tường có treo thực đơn, mọi người cứ từ từ mà xem ha, xem xong kêu một tiếng tôi liền tới!”Chu Diệu bọn họ có năm người, có chút nhiều, được đưa đến chiếc bàn tròn bên trong kia ngồi.Ôn Duyệt ngồi ở trên ghế, tò mò đánh giá hoàn cảnh bên trong nhà hàng.Trên tường dán một bảng thực đơn được viết tay rất lớn, phía trên là một chiếc quạt trần đang chậm rãi quay, bàn ghế nhìn rất có cảm giác niên đại, trên bàn được đặt những chiếc ly tráng men có in nhiều câu ca d.a.o khích lệ.Chu Diệu tùy tiện chọn vài món ăn mặn.Bà chủ cầm giấy bút ở bên cạnh ghi nhớ, vui tươi hớn hở hỏi: “Có muốn uống rượu không?”Chu Diệu nghe vậy liếc mắt nhìn Ôn Duyệt ở bên cạnh, nhăn mày do dự hai giây.“Uống đi, không sao đâu.” Ôn Duyệt nhẹ nhàng nói.Khi gặp ông chủ khẳng định là muốn xã giao uống rượu, điểm này cô có thể hiểu cũng không có ý kiến gì. Đời trước ba cô mỗi lần ăn cơm cùng bạn bè cũ đều uống rượu, chỉ cần không say rượu là được.Chu Diệu nhướng mày: “Vậy trước tiên lấy bốn chai bia đi.”Bà chủ đồng ý: “Được rồi.”“Em không phải là không thích anh uống rượu sao?” Chu Diệu kéo ghế dịch đến bên cạnh Ôn Duyệt.Ôn Duyệt liếc xéo anh, sửa đúng nói: “Em không phải là không thích anh uống rượu, mà là không thích anh say rượu, mượn rượu làm càn phát giận với em. Gặp bạn bè hay trưởng bối uống chút rượu em hoàn toàn có thể hiểu, đừng nói em giống như người vô cớ gây sự vậy.”Thanh âm cô rất nhỏ, nhưng cái bàn này cũng không lớn bao nhiêu, Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào ngồi bên cạnh đều nghe được rõ ràng.Hai người bọn họ nhìn trời, nhìn đất, rồi lại nhìn thực đơn trên tường, làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy, nhưng lại âm thầm dựng thẳng lỗ tai lên.Ai da, thật là mới lạ, Diệu ca của bọn họ đang bị giáo huấn a, không thể bỏ lỡ.“Em yên tâm, chuyện lần trước khẳng định sẽ không lại đã xảy ra.” Chu Diệu có chút chột dạ mà giơ tay sờ sờ chóp mũi, nhiều lần bảo đảm.Ôn Duyệt hừ nhẹ một tiếng: “Còn xem biểu hiện của anh.”Sau đó, nhà hàng lại liên tục có người tiến vào, một người đàn ông trung niên phúc hậu ước chừng khoảng 40 tuổi bước vào, liếc nhìn bốn phía, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Chu Diệu, trên mặt hiện ra tươi cười lớn tiếng kêu: “Em Chu!”“Chú Tôn.” Chu Diệu mỉm cười đáp lại.Ôn Duyệt nghe hai người xưng hô cảm thấy có chút buồn cười.Một người gọi em, một người kêu chú, mỗi người gọi một kiểu?“Ai nha, lần trước bận quá cũng chưa có thời gian cùng các cậu ăn cơm, lần này cuối cùng cũng có chút thời gian rồi.” Tôn Tường thản nhiên nói, dưới nách kẹp một cái túi da màu đen, đi tới ngồi xuống chiếc ghế trống ở giữa Nhậm Nghiệp Lương và Chu Diệu.Ông ấy nhìn về phía Ôn Duyệt, ai da một tiếng: “Cô gái này chính là em dâu đi? Ai da, đúng là xinh đẹp thật đấy, chào em dâu, tôi tên là Tôn Tường, em cứ giống như Chu Diệu gọi tôi chú Tôn là được! Nào, nào tới đây, chú cũng không có thứ gì tốt, thứ này em dâu cầm đeo chơi đi!”Tôn Tường từ trong túi da màu đen móc ra một chiếc đồng hồ nữ được chế tác tinh xảo và đặt lên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro