Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 71

Chiêu Huỳnh

2025-03-05 08:28:11

“Là anh.” Giọng nói của Chu Diệu từ ngoài cửa truyền đến, mang theo chút buồn ngủ, khàn giọng thúc giục nói: “Đã khuya rồi, sao em còn chưa ngủ?”Đã khuya rồi sao?Ôn Duyệt ngước mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Bầu trời tối đen như mực càng làm cho mặt trăng và các ngôi sao sáng hơn, dễ thấy hơn.Hình như là đã khuya rồi.Ôn Duyệt bừng tỉnh, buông bút chì duỗi người, đáp lại nói: “Sắp ngủ rồi, ngủ ngay thôi.”“Đừng thức khuya như vậy.” Chu Diệu dặn dò một câu, tiếng bước chân dần đi xa.Thoát khỏi trạng thái nghiêm túc, Ôn Duyệt mới nhận ra mình đã buồn ngủ, ngáp dài đứng dậy tắt đèn lên giường ngủ. ……Có việc cần làm, tinh thần Ôn Duyệt tốt lên rất nhiều.Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi rửa mặt xong, tùy tiện ăn chút gì đó liền ngồi trước máy may làm việc, may theo bản vẽ cô đã vẽ đêm qua.Đính một lớp vải lưới màu sắc lên nơ bướm lớn, ở giữa thêm vài hạt châu nhựa, dùng keo nước cố định chúng trên kẹp tóc.Hoàn thành một cái!Ôn Duyệt cười tủm tỉm mà thưởng thức thành phẩm một lát, rồi đặt ở bên cạnh tiếp tục làm cái tiếp theo. Dùng những hạt châu nhỏ nhất xỏ thành một sợi dây, các cô gái thích loại trang sức dây này nhất! Khi cô còn nhỏ cũng rất thích, lớn lên tuy rằng cũng thích, nhưng hứng thú lúc ấy cũng kém đi rất nhiều.Nhưng đây là do cô đã nhìn thấy quá nhiều món trang sức đẹp, ở niên đại này, không có những thứ như vậy.Ôn Duyệt tươi cười vui vẻ, liếc nhìn thành phẩm ở bên cạnh, trong lòng tự khen chính mình lợi hại.Mấy ngày kế tiếp, Ôn Duyệt và Chu Diệu đều bận rộn công việc riêng của mình, lịch trình dày đặc và rất phong phú.Nhưng khi tất cả sản phẩm đã được làm xong, Ôn Duyệt bắt đầu làm lô hàng thứ hai, bây giờ cô mới hiểu được lời nói lúc trước của Lý Niệm Thu là có ý gì.Làm đồ thủ công lúc rảnh rỗi là một sở thích và thú vui của cô, nhưng đem thú vui và sở thích biến thành công việc, cảm giác đó quá tra tấn!Ôn Duyệt ghé đầu trên máy may thở dài.Niệm Thu quả nhiên lợi hại, việc này cũng có thể đoán trước được, trách không được cô ấy có thể trở thành người phụ nữ giàu nhất với khối tài sản khổng lồ.Nhưng nếu đã làm, nhất định phải làm cho tốt, không thể bỏ dở nửa chừng.Ôn Duyệt đứng lên hoạt động thân thể một chút, hít sâu một hơi, một lần nữa ngồi xuống tiếp tục dẫm máy may.“Lộc cộc lộc cộc……”Chờ đến khi Lý Niệm Thu thi cuối kỳ xong nghỉ trở về, ở bên này Ôn Duyệt đã làm ra một giỏ thành phẩm.“Chồng cậu không có ở nhà à?” Lý Niệm Thu làm việc xong mang theo em gái chạy tới, thấy trong phòng chỉ có mình Ôn Duyệt, thuận miệng hỏi.“Anh ấy đi thành phố bán hàng rồi, đừng nhắc đến anh ấy.” Ôn Duyệt lôi kéo tay Lý Niệm Thu đi vào trong phòng, giọng điệu vui vẻ, “Cậu mau tới xem trang sức tớ làm ra thế nào ~”Lý Niệm Thu thấy cô vui vẻ như vậy, cũng cười cười, bước nhanh theo sau: “Không cần xem cũng biết, nhất định rất đẹp.”Ba người vào phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đồ vật chất đầy trên mặt bàn máy may, cùng một giỏ trang sức thành phẩm ở bên cạnh.“Tớ còn làm mấy xâu vòng cổ và lắc tay, những hạt châu này rất đẹp, tớ cảm thấy hẳn là có thể bán được, hai người nhìn xem.” Ôn Duyệt nghẹn đã lâu.Trong khoảng thời gian này, Chu Diệu mỗi ngày đi sớm về trễ, ban ngày lại bận, buổi tối đi ngủ rất sớm. Để lại đồ ăn khuya cho Chu Diệu xong liền đi ngủ, thời gian hai người chạm mặt không nhiều lắm, cô không tìm thấy ai để khoe ra!Lý Niệm Thu nhìn những vòng cổ và lắc tay được Ôn Duyệt lấy ra từ trong giỏ, không chút nào bủn xỉn mà khen: “Rất đẹp, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi bán.”“Niệm Thu, cậu có biết dùng máy may không?” Ôn Duyệt ngượng ngùng mà cười cười, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay dẫm máy may đến có chút mệt mỏi.”Lý Niệm Thu lắc đầu: “Tớ có thể học, cậu dạy tớ là được.”“Được!”Trước khi dạy Lý Niệm Thu sử dụng máy may, Ôn Duyệt chỉ cho Lý Tưởng Đông xỏ hạt châu như thế nào mới đẹp, lấy ra thành phẩm cho cô bé đối chiếu theo mà làm. Hoặc là cô bé cảm thấy phối hợp như thế nào càng đẹp mắt, cũng có thể dựa theo ý tưởng của cô bé mà làm.“Em biết rồi chị Ôn Duyệt.” Lý Tưởng Đông ngoan ngoãn đồng ý, dọn ghế ngồi ở bên cạnh giỏ tre đựng hạt châu, nghiêm túc mà bắt đầu làm việc.Ôn Duyệt bắt đầu dạy Lý Niệm Thu dùng máy may.Dùng máy may nói khó cũng không khó, nếu nói dễ…… Kỳ thật cũng không dễ. Các mũi chỉ sẽ thưa nếu may nhanh, còn may chậm thì chỉ lại nhặt, rất khó khống chế.Ôn Duyệt là bởi vì đời trước thường xuyên sử dụng máy may, cho nên tương đối quen thuộc.Một giờ sau.Lý Niệm Thu thở dài từ trên ghế tre đứng lên, giọng điệu bất đắc dĩ: “Xem ra ở phương diện này tớ không có thiên phú rồi.”“……” Ôn Duyệt nhìn miếng vải dệt dùng để luyện tập trên mặt bàn kia, cũng đi theo thở dài một hơi, “Tớ đây vẫn là tự mình làm thôi, hai người nói chuyện phiếm với tớ là được.”Còn tưởng rằng Niệm Thu là vạn năng, không nghĩ tới cô ấy cũng có phương diện học cũng học không được.“Chị Ôn Duyệt, nếu không để em làm thử đi?” Lý Tưởng Đông giơ tay nhỏ lên xung phong nhận việc.Ôn Duyệt vui vẻ quay đầu nhìn cô bé: “Được, em tới đây đi.”“Niệm Thu, em gái cậu ở phương diện này giỏi hơn cậu nhiều.” Ôn Duyệt cười khanh khách mà nhìn động tác ra hình ra dáng của cô bé.Lý Niệm Thu cong khóe môi, sờ sờ đầu nhỏ của em gái, giọng nói dịu dàng: “Tưởng Đông nhà tớ quả thật lợi hại hơn tớ, vậy cậu dạy cho con bé đi, tớ đi xỏ hạt châu.”“Chỉ bằng ba người chúng ta tốc độ này cũng quá chậm, hai ngày nữa tớ tìm vài người lại đây hỗ trợ. Tớ nghĩ, đến lúc đó một cái thành phẩm chúng ta có thể mua với giá từ một đồng đến năm đồng. Còn mỗi chuỗi hạt tương đối đơn giản như thế này, một xâu chúng ta sẽ trả một xu, còn những sản phẩm cần may thì trả năm xu…… Cậu cảm thấy thế nào?”Lý Niệm Thu ngồi trên chiếc ghế nhỏ vừa xâu chuỗi hạt vừa suy nghĩ và hỏi ý kiến của Ôn Duyệt. Tốc độ nói chuyện của cô ấy cũng không chậm.Ôn Duyệt cũng đang xâu chuỗi hạt, những lời này chui vào lỗ tai cô đi dạo một vòng, lại từ bên kia đi ra ngoài, hoàn toàn không tiến vào trong đầu. Cô chớp chớp mắt, ánh mắt ngốc hai giây, ngọt ngào cười, thập phần tín nhiệm mà nói: “Đều được, cứ làm theo lời cậu nói.”“Cậu không có ý kiến gì sao?” Lý Niệm Thu nhướng mày hỏi.Ôn Duyệt thành thật mà lắc đầu: “Không có.” Cô căn bản không suy nghĩ được nhiều như vậy, hoặc là nói cô lười suy nghĩ, dù sao cô cũng quen với cuộc sống an nhàn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Số ký tự: 0