Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 83
Chiêu Huỳnh
2025-03-05 08:28:11
Ôn Duyệt: “……?”Không phải, cô chỉ đang đánh răng nha……?Trong sân lại lâm vào yên tĩnh.Động tác đánh răng của Ôn Duyệt nhanh hơn, lấy khăn lông treo dưới mái hiên đi vào phòng bếp.Lý lão nhị im lặng hai giây mới mở miệng, hừ hai tiếng: “Cho rằng nổi điên chúng tôi liền sẽ buông tha cho cô sao? Cô không trả cũng không sao, tôi sẽ đi tìm chồng cô đòi, các người là hai vợ chồng, cô gây ra họa hắn ta cũng có trách nhiệm!”“Chúng ta đi!”Hét lên một tiếng, bọn người Lý gia trong sân liền rời đi, trong sân tức khắc trống rỗng.Ôn Duyệt rửa mặt xong vắt khô khăn lông treo ở ngoài phòng bếp, mới vừa treo xong, rũ mắt đối diện với ánh mắt tràn đầy tức giận của Lâm Phương. “Tang Môn tinh, nếu không phải cô, tôi sao sẽ thành như vậy?” Trong lòng Lâm Phương nghẹn cổ tà hỏa không có chỗ phát tiết, thấy Chu Diệu không có ở nhà, tà ác từ trong lòng khởi động, bộ mặt dữ tợn: “Nếu là cô mướn tôi làm việc, sao sẽ xảy ra loại chuyện này?”Ôn Duyệt có chút cạn lời: “Đây là cái logic cướp bóc gì vậy, tôi tại sao nhất định phải mướn bà làm, bà cho rằng bà là ai, ai cũng phải nghe lời bà sao?”“Cô còn dám cãi lại, Tang Môn tinh! Ngôi sao chổi! Đồ lỗ vốn! Đều là tại cô!!” Lâm Phương đột nhiên bạo nổ lao tới.Ôn Duyệt sửng sốt hai giây, theo bản năng lùi lại phía sau, rầm một tiếng đóng cửa phòng bếp lại.Lâm Phương tức giận đến đá cửa: “Tiện nhân, cô mở cửa ra cho bà, bà đây hôm nay thế nào cũng phải đánh cô một trận! Mở cửa ra!!” Ôn Duyệt nhặt lên mấy cây củi gỗ chống cửa lại, trái tim nhỏ bị dọa sợ đập thình thịch.Cô có ngu mới có thể mở cửa.“Chuyện tự mình gây ra còn trách người khác, bà thật sự là không biết xấu hổ.” Cửa gỗ đóng chặt, ngăn cách khoảng cách giữa hai người, nên Ôn Duyệt mới có dũng khí phản bác trở về: “Bà có bản lĩnh như vậy thì tự mình nghĩ cách kiếm tiền đi nha, tìm tôi làm gì, bà cứ tiếp tục đá cửa, dù sao chờ lát nữa Chu Diệu liền trở lại.”Chờ Chu Diệu trở về cô liền đi cáo trạng!Sau này Chu Diệu không ở nhà, cô nhất định sẽ ở trong phòng không ra ngoài, Lâm Phương này giống như chó điên gặp được ai cũng cắn.Có lẽ là Ôn Duyệt uy h.i.ế.p có tác dụng, Lâm Phương đang điên cuồng đá cửa hơi bình tĩnh lại, run lập cập, lại nghĩ đến đám người Lý gia nói muốn đi tìm Chu Giang Hải, trong miệng không sạch sẽ mà mắng hai câu bước nhanh rời khỏi sân.Đợi một hồi lâu, thấy bên ngoài hoàn toàn không có động tĩnh, Ôn Duyệt mới cầm lấy cái rìu ở sau cửa, thật cẩn thận mở cửa.Lâm Phương đã đi rồi.Cô nhẹ nhàng thở ra, đi ra ngoài, đóng cửa phòng bếp lại, đi đến nhà bà nội Phương.Hai chị em Lý Niệm Thu và mấy người khác đã sớm tới rồi, khi Ôn Duyệt tới cũng không thấy bóng dáng của Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào, nghi hoặc hỏi bà nội Phương: “Bà nội, Chu Diệu bọn họ đi đâu vậy?”“Không biết nữa, giống như có việc gì rất sớm liền đi ra ngoài rồi.” Bà nội Phương cũng không biết, lắc đầu.Ôn Duyệt mím môi “a” một tiếng, cùng Lý Niệm Thu bọn họ chào hỏi, ngồi ở trước máy may làm việc.“Nguyên liệu sắp hết rồi, ngày mai tớ sẽ đi thành phố mua thêm.” Lý Niệm Thu mở miệng nói.Ôn Duyệt: “Được…… Đúng rồi, bà nội cậu như thế nào rồi?”Lý Niệm Thu nhướng mày: “Tớ cũng không rõ lắm, bất quá tớ đoán là cũng không nghiêm trọng lắm, bọn họ còn có tâm tư đi đến nhà thím hai cậu đòi tiền.”Nếu như rất nghiêm trọng, lúc này bọn họ phỏng chừng còn đang ở bệnh viện, sao có thể nhẹ nhàng như vậy trở về làm ầm ĩ.“Thím hai của Chu Diệu đều phát điên rồi, vừa rồi còn đang trách tớ, nói nếu không phải tớ cự tuyệt bà ta, cũng sẽ không gây ra nhiều chuyện như vậy.” Ôn Duyệt nhỏ giọng lẩm bẩm, nhếch khóe miệng lên rồi lại hạ xuống.Lý Niệm Thu nhìn ra tâm tình cô không được tốt, an ủi nói: “Đừng để ý, loại người này sẽ chỉ tìm sai lầm ở trên người khác.”Ôn Duyệt gật gật đầu đồng ý.Mãi cho đến khi ăn xong cơm trưa, Chu Diệu và Nhậm Nghiệp Lương cùng Phương Thạch Đào cũng chưa trở về.Ôn Duyệt có chút thất thần, suy nghĩ có phải đã xảy ra chuyện gì không…… Lúc Chu Diệu đi cũng không nói với cô một tiếng, trong lòng có chút khó chịu.Khoảng bốn giờ chiều, ngoài sân mới truyền đến động tĩnh.Nhậm Nghiệp Lương còn chưa tới giọng nói đã tới trước: “Chúng tôi đã trở lại!!”Bà nội Phương đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài: “Các con đi đâu vậy, sao bây giờ mới trở về?”“Haizz, đừng nói nữa, bà nội còn cơm thừa không, chúng con còn chưa có ăn cơm đâu, bận việc đến bây giờ, bụng đều đói meo!” Nhậm Nghiệp Lương sờ sờ bụng.Bà nội Phương: “Có, bà đi hâm nóng cho các con.”Chu Diệu mím môi đi nhanh vào trong phòng, ánh mắt nhanh chóng cố định ở trên người Ôn Duyệt. Cô gái nhỏ đưa lưng về phía cửa, hết sức chuyên chú mà dẫm lên máy may, đối với động tĩnh phía sau mắt điếc tai ngơ.“Bận rộn bao lâu rồi, nghỉ ngơi một lát đi?” Chu Diệu đi đến bên cạnh Ôn Duyệt, thấp giọng nói.Ôn Duyệt cũng không ngẩng đầu lên: “Không mệt.”Chu Diệu nhạy bén nhận thấy tâm tình của cô gái nhỏ hình như không được tốt, môi mỏng đang mím chặt chớp mắt lại buông ra, trầm giọng nói: “Chú Tôn xảy ra chuyện rồi.”“?”Ôn Duyệt tức khắc dừng lại động tác, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn qua, có chút mờ mịt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”“Ông ấy trên đường trở về gặp phải cướp, đồ vật trên xe đều bị lấy đi hết, người cũng bị đánh đến sắp chết, lúc đưa đến bệnh viện đã không cứu được.” Giọng nói của Chu Diệu có chút khàn khàn, “Chuyện này có hơi đột ngột, buổi sáng rời đi anh quên nói cho em.”Không cứu được?Ôn Duyệt ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn vẻ mặt của Chu Diệu.Vẻ mặt của anh nhìn qua vẫn rất bình tĩnh, chỉ là đôi mắt đen láy có rất nhiều tơ máu, thoạt nhìn tinh thần không tốt lắm.Ôn Duyệt đứng lên, tức giận trong lòng tiêu tan, lôi kéo cổ tay của anh đi ra ngoài: “Đi ra ngoài nói đi.”“Các anh cũng chưa ăn cơm trưa sao?”Cô vừa rồi có nghe Nhậm Nghiệp Lương nói.Chu Diệu rũ đôi mắt nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Có hơi vội, lại ở bệnh viện chờ kết quả, còn phải giúp đỡ xử lý một ít việc vặt, chưa kịp ăn.”“Đồ ăn thừa giữa trưa không nhiều lắm, để em đi nấu cho các anh ít mì sợi.” Ôn Duyệt nói rồi chuẩn bị xoay người đi đến phòng bếp, bị Chu Diệu trở tay nắm lấy cổ tay, nhẹ nhàng kéo cô lại, cả người bị anh ôm vào trong lòng ngực.Giọng nói của Chu Diệu có vẻ mệt mỏi: “Không cần, để anh ôm em một lát là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro