Xuyên Thành Sư Phụ Của Nam Chính Độc Ác
Chương 4
Loạn Chỉ Phiên Thư
2024-07-24 10:50:23
Theo lý thuyết, từ mềm mại này không nên được sử dụng ở một nơi như thế này.
Nó có kích thước khá lớn.
Mặc dù hắn mới chỉ là một thiếu niên, nhưng côn thịt dưới thân cũng đã đủ thô.
Độ cứng cũng đủ.
Toàn bộ cây gậy đều có một màu phấn hồng.
Đầu rùa cũng có màu hồng nhạt, hình dạng của nó cũng cực kỳ đẹp mắt.
Thẳng đến khi Tạ Từ Trần dùng bàn tay che đi bộ phận dưới thân của mình lại, nhưng lại không dám ngăn cản hay thu hồi vào trong quần, Bạch Huyên mới phản ứng lại, chính mình đã nhìn chằm chằm hạ thể của hắn một hồi lâu!
Hai má nàng nhất thời ửng hồng lên, lỗ tai đều nóng bừng đến lợi hại.
Thật là tạo nghiệt.
Hắn chỉ là một thiếu niên!
Tạ Từ Trần có chút khó hiểu nhìn nàng.
Ánh mắt của nàng từ lúc bắt đầu tham lam nóng bỏng, biến thành kinh ngạc khó hiểu, hiện tại lại mang theo e lệ, làm cho ánh mắt của hắn cũng hơi nhíu lại.
Hắn không biết nữ nhân này đang suy nghĩ cái gì.
Ngay cả thân thể của hắn đều đã bị lột sạch, xuân dược đều đã hạ xong rồi, biểu hiện này của nàng ta thật sự có chút không thích hợp.
Nhưng...
Nhưng, nếu không làm chẳng khác nào muốn đi tìm chết hay sao!
Vì thế môi Bạch Chi nhếch lên: "Khụ, ngươi năm nay mới mười sáu tuổi, tuổi còn nhỏ, nếu không hôm nay thôi đi."
Lời này vừa dứt, nàng rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên cứng đờ lại.
Chợt chuyển thành âm trầm.
Mà con số trên đầu hắn, trong nháy mắt biến hóa cực nhanh!
-57: (Cực kỳ ghê tởm)
- 58: (Cực kỳ ghê tởm)
-59: (Cực kỳ ghê tởm)
-60: (Hận)
Hả?Hận?Hận?!
Đồng tử trong mắt của Bạch Chi chợt đồng tử chấn động.
Muốn bị đâm chết, không làm cũng không được sao?
Tạ Từ Trần lạnh lùng nói: "Sư tôn, đệ tử hôm nay đã mười bảy tuổi…."
"Nhưng dù sao ngươi còn nhỏ, chúng ta…"
- 61: (Hận)
Bạch Chi: "...."
Cũng đúng, làm sao có nam nhân nguyện ý người khác nói mình nhỏ?
Vì vậy nàng lập tức sửa lại: "Là nói tuổi còn nhỏ, ngươi...... Ngươi…"
Nàng thẹn thùng dùng ngón tay chỉ vào dương vật cao ngất của hắn:
"Không phải nói nó nhỏ, nó... Nó ở tuổi ngươi mà nói, đã rất... rất..."
Bạch Chi cũng chưa từng thấy người khác trông như thế nào, lớn bao nhiêu.
Cho nên nửa câu sau kẹt ở trong cổ họng, không nói ra.
Đôi mắt thiếu niên nhẹ nhàng ảm đạm trong chớp mắt.
Nhưng không có trả lời.
Bạch Chi thấy độ hảo cảm kẹt ở 61 tạm thời không động, nhịp tim cũng đập ổn định lại.
"Hoặc là, ngươi muốn như thế nào. Nếu ngươi muốn phá nguyên dương, thì hôm nay làm cũng được."
"Nếu ngươi không muốn, vậy ngày khác chúng ta làm sau cũng không muộn."
Cảm nhận: -62 (Hận)
-63: (Hận)
Bạch Chi trầm mặc.
Nàng đang tôn trọng quyết định của hắn cũng không được sao!
Đáy lòng Tạ Từ Trần lạnh lẽo.
Nó có kích thước khá lớn.
Mặc dù hắn mới chỉ là một thiếu niên, nhưng côn thịt dưới thân cũng đã đủ thô.
Độ cứng cũng đủ.
Toàn bộ cây gậy đều có một màu phấn hồng.
Đầu rùa cũng có màu hồng nhạt, hình dạng của nó cũng cực kỳ đẹp mắt.
Thẳng đến khi Tạ Từ Trần dùng bàn tay che đi bộ phận dưới thân của mình lại, nhưng lại không dám ngăn cản hay thu hồi vào trong quần, Bạch Huyên mới phản ứng lại, chính mình đã nhìn chằm chằm hạ thể của hắn một hồi lâu!
Hai má nàng nhất thời ửng hồng lên, lỗ tai đều nóng bừng đến lợi hại.
Thật là tạo nghiệt.
Hắn chỉ là một thiếu niên!
Tạ Từ Trần có chút khó hiểu nhìn nàng.
Ánh mắt của nàng từ lúc bắt đầu tham lam nóng bỏng, biến thành kinh ngạc khó hiểu, hiện tại lại mang theo e lệ, làm cho ánh mắt của hắn cũng hơi nhíu lại.
Hắn không biết nữ nhân này đang suy nghĩ cái gì.
Ngay cả thân thể của hắn đều đã bị lột sạch, xuân dược đều đã hạ xong rồi, biểu hiện này của nàng ta thật sự có chút không thích hợp.
Nhưng...
Nhưng, nếu không làm chẳng khác nào muốn đi tìm chết hay sao!
Vì thế môi Bạch Chi nhếch lên: "Khụ, ngươi năm nay mới mười sáu tuổi, tuổi còn nhỏ, nếu không hôm nay thôi đi."
Lời này vừa dứt, nàng rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên cứng đờ lại.
Chợt chuyển thành âm trầm.
Mà con số trên đầu hắn, trong nháy mắt biến hóa cực nhanh!
-57: (Cực kỳ ghê tởm)
- 58: (Cực kỳ ghê tởm)
-59: (Cực kỳ ghê tởm)
-60: (Hận)
Hả?Hận?Hận?!
Đồng tử trong mắt của Bạch Chi chợt đồng tử chấn động.
Muốn bị đâm chết, không làm cũng không được sao?
Tạ Từ Trần lạnh lùng nói: "Sư tôn, đệ tử hôm nay đã mười bảy tuổi…."
"Nhưng dù sao ngươi còn nhỏ, chúng ta…"
- 61: (Hận)
Bạch Chi: "...."
Cũng đúng, làm sao có nam nhân nguyện ý người khác nói mình nhỏ?
Vì vậy nàng lập tức sửa lại: "Là nói tuổi còn nhỏ, ngươi...... Ngươi…"
Nàng thẹn thùng dùng ngón tay chỉ vào dương vật cao ngất của hắn:
"Không phải nói nó nhỏ, nó... Nó ở tuổi ngươi mà nói, đã rất... rất..."
Bạch Chi cũng chưa từng thấy người khác trông như thế nào, lớn bao nhiêu.
Cho nên nửa câu sau kẹt ở trong cổ họng, không nói ra.
Đôi mắt thiếu niên nhẹ nhàng ảm đạm trong chớp mắt.
Nhưng không có trả lời.
Bạch Chi thấy độ hảo cảm kẹt ở 61 tạm thời không động, nhịp tim cũng đập ổn định lại.
"Hoặc là, ngươi muốn như thế nào. Nếu ngươi muốn phá nguyên dương, thì hôm nay làm cũng được."
"Nếu ngươi không muốn, vậy ngày khác chúng ta làm sau cũng không muộn."
Cảm nhận: -62 (Hận)
-63: (Hận)
Bạch Chi trầm mặc.
Nàng đang tôn trọng quyết định của hắn cũng không được sao!
Đáy lòng Tạ Từ Trần lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro