Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Yêu Kiều Thập Niên 70
Bưu Phẩm
2024-09-10 19:27:21
Trong lòng Sài Thụy Vân cũng có suy đoán:
"Chị nghĩ chuyện Hoàn Ninh rơi xuống nước chính là Trịnh Diệu Cầm giở trò. Nói thật thì Lưu Hiểu Linh kia đầu óc rỗng tuếch, lấy đâu cái gan đó."
Lời này thì đúng.
Lưu Hiểu Linh bị dọa khi Triệu Hồng Anh nói sẽ ghi lỗi vào hồ sơ, hôm sau lập tức chia đồ ăn cho Cố Hoàn Ninh.
Sau này cô ta cũng không dám gây chuyện với cô nữa, trở nên cực kỳ thành thật.
Cố Hoàn Ninh không quá hiểu: "Tiểu học của đội rốt cuộc muốn tuyển bao nhiêu giáo viên?"
Triệu Hồng Anh biết đôi chút:
"Tối đa là năm người. Học sinh trong đội đoán chừng không nhiều lắm, đại đội sẽ trả lương cho giáo viên, nhưng vì không có tiền nên có lẽ chỉ tuyển ba người thôi."
Người có tầm mắt đều biết việc học vô cùng quan trọng.
Nhưng không có tiền, đến cả ăn no bụng thôi còn khó, làm gì nghĩ tới việc truy cầu những thứ cao xa hơn.
"Chị hẳn là được một suất, khu thanh niên trí thức chúng ta được một nữa, suất còn lại là dành cho người nhà đại đội trưởng."
Triệu Hồng Anh nói:
"Hoàn Ninh, em là thanh niên trí thức tới từ Hải thị, tốt nghiệp cấp ba, tất cả mọi người đều cảm thấy đại đội trưởng đang hướng vào em."
Những ngày ra đồng làm việc, Cố Hoàn Ninh cảm nhận rất rõ sự vất vả của lao động chân tay, cho nên nếu lựa chọn giữa giáo viên tiểu học và lao động tay chân, có lẽ là cô khó mà từ bỏ công việc giáo viên được.
Cô như thế, Trịnh Diệu Cầm cũng là như vậy.
Nhưng đây không phải là lý do để Trịnh Diệu Cầm hãm hại tính mạng cô.
Cố Hoàn Ninh không hiểu, không ủng hộ, càng không cho phép Trịnh Diệu Cầm được như mong muốn.
Cơm nước xong xuôi, Cố Hoàn Ninh lại gọi thêm một phần thịt kho tàu, một nửa cân bánh trẻo với một cái chân gà kho tộ.
Vẫn chưa tới giờ ăn nên thứ gì có trên thực đơn là đều mua được hết.
Đồ quá nhiều, một mình Cố Hoàn Ninh cầm không hết. Triệu Hồng Anh và Sài Thụy Vân cầm phích nước và cặp lồng đựng thịt kho tàu giúp cô.
Bọn họ ra khỏi nhà hàng quốc doanh, đi tới bưu cục.
Lúc trước nguyên thân có gửi mấy phong thư cho một lâm trường, mãi không thấy hồi âm.
Khoảng thời gian này cô bị bệnh, có khi có hồi âm thì sao.
Nhân viên bưu cục xoay người kiểm tra thư tín.
Sài Thụy Vân hỏi: "Hoàn Ninh, người nhà gửi đồ cho em à?"
Cố Hoàn Ninh cười đáp: "Em không rõ lắm, tới đây thử xem, nhỡ đâu lại có."
"Bưu kiện của Cố Hoàn Ninh."
Nhân viên bưu cục ôm hai túi đồ ra: "Gửi tới từ Hải thị, nhìn xem nếu đúng là của mình thì mời ký tên."
Cố Hoàn Ninh ngạc nhiên, không ngờ dì cả lại gửi đồ cho cô thật.
"Chị nghĩ chuyện Hoàn Ninh rơi xuống nước chính là Trịnh Diệu Cầm giở trò. Nói thật thì Lưu Hiểu Linh kia đầu óc rỗng tuếch, lấy đâu cái gan đó."
Lời này thì đúng.
Lưu Hiểu Linh bị dọa khi Triệu Hồng Anh nói sẽ ghi lỗi vào hồ sơ, hôm sau lập tức chia đồ ăn cho Cố Hoàn Ninh.
Sau này cô ta cũng không dám gây chuyện với cô nữa, trở nên cực kỳ thành thật.
Cố Hoàn Ninh không quá hiểu: "Tiểu học của đội rốt cuộc muốn tuyển bao nhiêu giáo viên?"
Triệu Hồng Anh biết đôi chút:
"Tối đa là năm người. Học sinh trong đội đoán chừng không nhiều lắm, đại đội sẽ trả lương cho giáo viên, nhưng vì không có tiền nên có lẽ chỉ tuyển ba người thôi."
Người có tầm mắt đều biết việc học vô cùng quan trọng.
Nhưng không có tiền, đến cả ăn no bụng thôi còn khó, làm gì nghĩ tới việc truy cầu những thứ cao xa hơn.
"Chị hẳn là được một suất, khu thanh niên trí thức chúng ta được một nữa, suất còn lại là dành cho người nhà đại đội trưởng."
Triệu Hồng Anh nói:
"Hoàn Ninh, em là thanh niên trí thức tới từ Hải thị, tốt nghiệp cấp ba, tất cả mọi người đều cảm thấy đại đội trưởng đang hướng vào em."
Những ngày ra đồng làm việc, Cố Hoàn Ninh cảm nhận rất rõ sự vất vả của lao động chân tay, cho nên nếu lựa chọn giữa giáo viên tiểu học và lao động tay chân, có lẽ là cô khó mà từ bỏ công việc giáo viên được.
Cô như thế, Trịnh Diệu Cầm cũng là như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đây không phải là lý do để Trịnh Diệu Cầm hãm hại tính mạng cô.
Cố Hoàn Ninh không hiểu, không ủng hộ, càng không cho phép Trịnh Diệu Cầm được như mong muốn.
Cơm nước xong xuôi, Cố Hoàn Ninh lại gọi thêm một phần thịt kho tàu, một nửa cân bánh trẻo với một cái chân gà kho tộ.
Vẫn chưa tới giờ ăn nên thứ gì có trên thực đơn là đều mua được hết.
Đồ quá nhiều, một mình Cố Hoàn Ninh cầm không hết. Triệu Hồng Anh và Sài Thụy Vân cầm phích nước và cặp lồng đựng thịt kho tàu giúp cô.
Bọn họ ra khỏi nhà hàng quốc doanh, đi tới bưu cục.
Lúc trước nguyên thân có gửi mấy phong thư cho một lâm trường, mãi không thấy hồi âm.
Khoảng thời gian này cô bị bệnh, có khi có hồi âm thì sao.
Nhân viên bưu cục xoay người kiểm tra thư tín.
Sài Thụy Vân hỏi: "Hoàn Ninh, người nhà gửi đồ cho em à?"
Cố Hoàn Ninh cười đáp: "Em không rõ lắm, tới đây thử xem, nhỡ đâu lại có."
"Bưu kiện của Cố Hoàn Ninh."
Nhân viên bưu cục ôm hai túi đồ ra: "Gửi tới từ Hải thị, nhìn xem nếu đúng là của mình thì mời ký tên."
Cố Hoàn Ninh ngạc nhiên, không ngờ dì cả lại gửi đồ cho cô thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro