Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Yêu Kiều Thập Niên 70
Nói Mát
2024-09-10 19:27:21
Sợ rằng Hoàn Ninh không gắng gượng nổi.
Sài Thụy Vân lo lắng ra mặt: "Không thì, hay là đưa Hoàn Ninh tới bệnh viện lớn đi."
Triệu Hồng Anh cũng có ý nghĩ này, nhưng mà:
"Xưa nay đại đội trưởng luôn cảm thấy thanh niên trí thức chúng ta phiền phức, có lẽ không muốn giúp việc này đâu."
Mấy hôm trước đưa Cố Hoàn Ninh về, đại đội trưởng tức giận chỉ trích thanh niên trí thức không tuân thủ tổ chức.
Xem dạng đó là lại ghi nhớ thêm một điểm không tốt về thanh niên trí thức rồi.
"Thuốc này liệu mình có thể nhờ tiểu đoàn trưởng Trịnh kiếm thêm được không?"
Sài Thụy Vân đưa tay áp lên trán Cố Hoàn Ninh, không còn nóng như trước, nhưng vẫn cao hơn nhiệt độ bình thường.
Triệu Hồng Anh thở dài một hơi: "Ngày mai đi làm để chị hỏi thử xem sao."
"Hỏi cái gì chứ? Cô tưởng tiểu đoàn trưởng Trịnh là Quan Âm Bồ Tát à? Hay là bố là anh của cô chứ? Thuốc tây đắt thế nào, cô không biết ư?
Tôi thấy Cố Hoàn Ninh rõ là quỷ đoản mệnh, bao nhiêu ngày như vậy mà còn chưa khỏe, chắc gì đã sống được thêm mấy ngày nữa?
Đây chính là kết cục của kẻ không tuân thủ sự an bài của tổ chức đấy."
Lưu Hiểu Linh lại tới nói mát.
Thanh niên trí thức Trịnh Diệu Cầm thường hay ra vào cùng đôi với cô ta kéo Lưu Hiểu Linh lại: "Hiểu Linh à, đừng nói thế chứ."
Lưu Hiểu Linh ôn hòa nói:
"Tiểu Cầm ạ, cậu quá lương thiện đấy mà. Cố Hoàn Ninh không làm việc, mà ăn uống còn nhiều hơn cả những người đi làm như chúng ta.
Ngày nào cũng ăn hẳn một quả trứng, tới cả nhà địa chủ thời xưa cũng không dám ăn như vậy, đây là hành vi của đại tiểu thư tư bản chủ nghĩa."
Lưu Hiểu Linh đứng dậy, mở cửa phòng rồi đứng ngay cửa hô to.
"Cô ta là đại tiểu thư tới từ Hải Thành, không cần làm việc cũng có cơm ăn, nhưng chúng ta thì khác, chúng ta mà thiếu phần lương thực của cô ta thì sẽ chết đói."
Triệu Hồng Anh lập tức quýnh lên:
"Lưu Hiểu Linh, cô nói cái gì thế? Cô với Trịnh Diệu Cầm cứ hai ba ngày xin nghỉ bệnh, mọi người còn chưa nói gì, tại sao Hoàn Ninh bệnh nặng không xuống được giường còn phải đi làm chứ?"
Sài Thụy Vân cũng nói:
"Ăn trứng gà thôi mà đã gọi là hành vi của đại tiểu thư tư bản chủ nghĩa, vậy có giỏi cô đừng ăn trứng gà nữa, cô bảo mọi người cũng đừng ăn trứng gà nữa đi."
Lưu Hiểu Linh cười khẩy một tiếng, hô lên giữa sân:
"Tất cả mọi người qua đây mà xem, Cố Hoàn Ninh không làm việc đi ăn chực.
Thanh niên trí thức Cố Hoàn Ninh không tuân thủ tổ chức, đi ra bờ sông, rơi xuống nước bị bệnh là đáng đời cô ta, tại sao chúng ta lại phải nuôi cô ta chứ?"
Sài Thụy Vân lo lắng ra mặt: "Không thì, hay là đưa Hoàn Ninh tới bệnh viện lớn đi."
Triệu Hồng Anh cũng có ý nghĩ này, nhưng mà:
"Xưa nay đại đội trưởng luôn cảm thấy thanh niên trí thức chúng ta phiền phức, có lẽ không muốn giúp việc này đâu."
Mấy hôm trước đưa Cố Hoàn Ninh về, đại đội trưởng tức giận chỉ trích thanh niên trí thức không tuân thủ tổ chức.
Xem dạng đó là lại ghi nhớ thêm một điểm không tốt về thanh niên trí thức rồi.
"Thuốc này liệu mình có thể nhờ tiểu đoàn trưởng Trịnh kiếm thêm được không?"
Sài Thụy Vân đưa tay áp lên trán Cố Hoàn Ninh, không còn nóng như trước, nhưng vẫn cao hơn nhiệt độ bình thường.
Triệu Hồng Anh thở dài một hơi: "Ngày mai đi làm để chị hỏi thử xem sao."
"Hỏi cái gì chứ? Cô tưởng tiểu đoàn trưởng Trịnh là Quan Âm Bồ Tát à? Hay là bố là anh của cô chứ? Thuốc tây đắt thế nào, cô không biết ư?
Tôi thấy Cố Hoàn Ninh rõ là quỷ đoản mệnh, bao nhiêu ngày như vậy mà còn chưa khỏe, chắc gì đã sống được thêm mấy ngày nữa?
Đây chính là kết cục của kẻ không tuân thủ sự an bài của tổ chức đấy."
Lưu Hiểu Linh lại tới nói mát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh niên trí thức Trịnh Diệu Cầm thường hay ra vào cùng đôi với cô ta kéo Lưu Hiểu Linh lại: "Hiểu Linh à, đừng nói thế chứ."
Lưu Hiểu Linh ôn hòa nói:
"Tiểu Cầm ạ, cậu quá lương thiện đấy mà. Cố Hoàn Ninh không làm việc, mà ăn uống còn nhiều hơn cả những người đi làm như chúng ta.
Ngày nào cũng ăn hẳn một quả trứng, tới cả nhà địa chủ thời xưa cũng không dám ăn như vậy, đây là hành vi của đại tiểu thư tư bản chủ nghĩa."
Lưu Hiểu Linh đứng dậy, mở cửa phòng rồi đứng ngay cửa hô to.
"Cô ta là đại tiểu thư tới từ Hải Thành, không cần làm việc cũng có cơm ăn, nhưng chúng ta thì khác, chúng ta mà thiếu phần lương thực của cô ta thì sẽ chết đói."
Triệu Hồng Anh lập tức quýnh lên:
"Lưu Hiểu Linh, cô nói cái gì thế? Cô với Trịnh Diệu Cầm cứ hai ba ngày xin nghỉ bệnh, mọi người còn chưa nói gì, tại sao Hoàn Ninh bệnh nặng không xuống được giường còn phải đi làm chứ?"
Sài Thụy Vân cũng nói:
"Ăn trứng gà thôi mà đã gọi là hành vi của đại tiểu thư tư bản chủ nghĩa, vậy có giỏi cô đừng ăn trứng gà nữa, cô bảo mọi người cũng đừng ăn trứng gà nữa đi."
Lưu Hiểu Linh cười khẩy một tiếng, hô lên giữa sân:
"Tất cả mọi người qua đây mà xem, Cố Hoàn Ninh không làm việc đi ăn chực.
Thanh niên trí thức Cố Hoàn Ninh không tuân thủ tổ chức, đi ra bờ sông, rơi xuống nước bị bệnh là đáng đời cô ta, tại sao chúng ta lại phải nuôi cô ta chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro