Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Yêu Kiều Thập Niên 70
Suy Đoán
2024-09-10 19:27:21
Nghiêm Tuệ cười trả lời: "Bánh ngọt thì không cần tem phiếu, cũng không giới hạn số lượng được mua."
"Vậy mỗi loại chị bán em nửa cân." Cố Hoàn Ninh nhìn bánh trứng: "Bánh trứng thì một cân ạ."
Sài Thụy Vân cũng nói: "Em cũng mua nửa cân bánh trứng nữa."
Trình Nghiêm Tuệ nhướng mày, ồ, khách hàng lớn đây rồi.
Vì hai người do Triệu Hồng Anh dẫn tới nên lúc chọn đồ, Trình Nghiêm Tuệ đều mấy cái bánh nhìn đẹp mã nhất.
"Chị ơi, ở đây có bán đồ hộp hoa quả không?"
Cố Hoàn Ninh nhìn xung quanh một lượt, thích phích nước nóng để ở cái giá phía sau.
Trong mỗi phòng ở của khu thanh niên trí thức đều có phích nước nóng, là đồ dùng chung, chỉ khi trời lạnh mới mang ra đựng nước nóng.
Nhưng Cố Hoàn Ninh muốn mua một cái cho mình để tiện hơn.
"Có đào, quý, dâu tây, và cả dứa nữa, em xem muốn lấy loại nào?"
Lúc nói, Trình Nghiêm Tuệ đưa mắt nhìn Triệu Hồng Anh với ý hỏi.
Triệu Hồng Anh giải thích:
"Chị Nghiêm Tuệ ạ, đây là thanh niên trí thức Cố Hoàn Ninh mới tới. Lúc trước em ấy rơi xuống nước, bị bệnh mãi mới khỏi, lần này vào thị trấn là để mua đồ tới cảm ơn ân nhân cứu mạng."
Trình Nghiêm Tuệ nghe thế cảm thấy khá quen.
Chị cho bánh vào trong túi xong, lại lấy lọ dâu tây và đào vàng mà Cố Hoàn Ninh muốn, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi:
"Thanh niên trí thức Cố, ân nhân cứu em là người nhà ai trong đội vậy?"
Triệu Hồng Anh trả lời thay: "Chị Nghiêm Tuệ, là một tiểu đoàn trưởng về đại đội thăm nhà, cũng họ Trình."
Trình Nghiêm Tuệ: "..."
Theo chị biết, người của đại đội nhà chị đều cùng một họ.
Và theo chị biết thì cả đại đội này chỉ có mình em ba nhà chị là tiểu đoàn trưởng mà thôi.
Nghĩ tới đây, Trình Nghiêm Tuệ không kìm được nhìn chằm chằm Cố Hoàn Ninh, càng nhìn càng thấy cô gái này thật xinh đẹp.
Trong đầu chị chợt nảy ra ý tưởng, em ba của chị đi xem mắt mãi không được, chẳng lẽ là thích cô gái thanh niên trí thức này đấy chứ?
"Nhắc cũng khéo, tiểu đoàn trưởng Trình mà các em nhắc đến chính là em ba của chị." Trình Nghiêm Tuệ cười nói.
Cố Hoàn Ninh đang nghĩ xem có nên mua phích nước không, nghe được câu này thì mở to mắt: "Chị là chị gái của tiểu đoàn trưởng Trình ạ?"
Triệu Hồng Anh cũng ngạc nhiên ra mặt: "Trùng hợp vậy?"
Chị chỉ biết trước khi kết hôn thì Trình Nghiêm Tuệ là người của đại đội, mà không biết cụ thể nhà ai.
"Tiểu đoàn trưởng Trình tới công xã chở phân hóa học, hôm nay bọn em đi ké máy kéo của anh ấy đấy ạ."
"Em ba cũng tới à?"
Trình Nghiêm Tuệ nghe vậy, lại đưa mắt nhìn Cố Hoàn Ninh, càng cảm thấy suy đoán trong lòng là đúng.
"Vậy mỗi loại chị bán em nửa cân." Cố Hoàn Ninh nhìn bánh trứng: "Bánh trứng thì một cân ạ."
Sài Thụy Vân cũng nói: "Em cũng mua nửa cân bánh trứng nữa."
Trình Nghiêm Tuệ nhướng mày, ồ, khách hàng lớn đây rồi.
Vì hai người do Triệu Hồng Anh dẫn tới nên lúc chọn đồ, Trình Nghiêm Tuệ đều mấy cái bánh nhìn đẹp mã nhất.
"Chị ơi, ở đây có bán đồ hộp hoa quả không?"
Cố Hoàn Ninh nhìn xung quanh một lượt, thích phích nước nóng để ở cái giá phía sau.
Trong mỗi phòng ở của khu thanh niên trí thức đều có phích nước nóng, là đồ dùng chung, chỉ khi trời lạnh mới mang ra đựng nước nóng.
Nhưng Cố Hoàn Ninh muốn mua một cái cho mình để tiện hơn.
"Có đào, quý, dâu tây, và cả dứa nữa, em xem muốn lấy loại nào?"
Lúc nói, Trình Nghiêm Tuệ đưa mắt nhìn Triệu Hồng Anh với ý hỏi.
Triệu Hồng Anh giải thích:
"Chị Nghiêm Tuệ ạ, đây là thanh niên trí thức Cố Hoàn Ninh mới tới. Lúc trước em ấy rơi xuống nước, bị bệnh mãi mới khỏi, lần này vào thị trấn là để mua đồ tới cảm ơn ân nhân cứu mạng."
Trình Nghiêm Tuệ nghe thế cảm thấy khá quen.
Chị cho bánh vào trong túi xong, lại lấy lọ dâu tây và đào vàng mà Cố Hoàn Ninh muốn, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thanh niên trí thức Cố, ân nhân cứu em là người nhà ai trong đội vậy?"
Triệu Hồng Anh trả lời thay: "Chị Nghiêm Tuệ, là một tiểu đoàn trưởng về đại đội thăm nhà, cũng họ Trình."
Trình Nghiêm Tuệ: "..."
Theo chị biết, người của đại đội nhà chị đều cùng một họ.
Và theo chị biết thì cả đại đội này chỉ có mình em ba nhà chị là tiểu đoàn trưởng mà thôi.
Nghĩ tới đây, Trình Nghiêm Tuệ không kìm được nhìn chằm chằm Cố Hoàn Ninh, càng nhìn càng thấy cô gái này thật xinh đẹp.
Trong đầu chị chợt nảy ra ý tưởng, em ba của chị đi xem mắt mãi không được, chẳng lẽ là thích cô gái thanh niên trí thức này đấy chứ?
"Nhắc cũng khéo, tiểu đoàn trưởng Trình mà các em nhắc đến chính là em ba của chị." Trình Nghiêm Tuệ cười nói.
Cố Hoàn Ninh đang nghĩ xem có nên mua phích nước không, nghe được câu này thì mở to mắt: "Chị là chị gái của tiểu đoàn trưởng Trình ạ?"
Triệu Hồng Anh cũng ngạc nhiên ra mặt: "Trùng hợp vậy?"
Chị chỉ biết trước khi kết hôn thì Trình Nghiêm Tuệ là người của đại đội, mà không biết cụ thể nhà ai.
"Tiểu đoàn trưởng Trình tới công xã chở phân hóa học, hôm nay bọn em đi ké máy kéo của anh ấy đấy ạ."
"Em ba cũng tới à?"
Trình Nghiêm Tuệ nghe vậy, lại đưa mắt nhìn Cố Hoàn Ninh, càng cảm thấy suy đoán trong lòng là đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro