Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Yêu Kiều Thập Niên 70
Vẫn Kịp
2024-09-10 19:27:21
Cuối cùng thì Cố Hoàn Ninh bảo quản quả trứng thay tiểu đoàn trưởng Trình, tiện thể ủ ấm tay.
Cố Hoàn Ninh nghĩ, tiểu đoàn trưởng Trình đúng là người tốt.
Trình Nghiên Châu trở lại phía trước đánh lửa.
Trình Trường Thuận cũng nhảy xuống, đi vòng quanh người này, dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát anh từ trên xuống dưới.
Trình Trường Thuận cầm điếu thuốc rít vào một hơi dài, rồi nói với Trình Nghiên Châu: "Có câu nói gì mà từ biệt ba ngày, thay đổi hẳn người."
Trình Nghiên Châu đánh lửa với sắc mặt không chút thay đổi.
Chiếc máy kéo bắt đầu kêu, anh nhảy lên đầu xe rồi ngồi xuống, đề máy rồi lái đi.
Trình Trường Thuận nhảy ra sau tránh luồng khói đen phụt ra.
"Chú Trường Thuận, đấy gọi là kẻ sĩ từ biệt ba ngày, phải lau mắt mà chờ, chú nên đọc nhiều sách hơn đi."
Giọng nói thản nhiên theo gió truyền vào trong tai Trình Trường Thuận.
Ông sững người ra đó, ngoáy ngoáy lỗ tai xem có phải mình nghe nhầm không.
A cái thằng nhóc con này, dám coi thường bề trên à.
Máy kéo ù ù lái đi.
Trong thùng xe phía sau, Cố Hoàn Ninh, Triệu Hồng Anh và Sài Thụy Vân ngồi tụm lại để sưởi ấm cho nhau.
Sài Thụy Vân liếc nhìn phía trước một cái rồi nói: "Đó chính là tiểu đoàn trưởng Trình nha."
Cố Hoàn Ninh nhìn cô ấy với ánh mắt nghi ngờ: "Chị Thụy Vân chưa gặp anh ấy bao giờ ư?"
Triệu Hồng Anh chà hai tay rồi ôm mặt, lắc đầu nói:
"Chưa gặp bao giờ. Mặc dù thuốc em uống là tiểu đoàn trưởng Trình lấy cho, nhưng là nhờ đại đội trưởng đưa cho chị.
Lần đầu cũng là bác sĩ trạm y tế tìm đại đội trưởng, sau đó đại đội trưởng mới tìm tiểu đoàn trưởng Trình."
Khu nhà thanh niên trí thức bọn họ ở chân núi, cách các hộ gia đình trong thôn một khoảng, ngoài lúc làm việc có trao đổi thì thời gian khác gần như chẳng mấy khi lui tới.
Triệu Hồng Anh lại nói: "Xã viên của đại đội xưa nay vốn chướng mắt chúng ta."
Bất kể là ai mà phải chia sẻ khẩu phần lương thực của mình cho người khác thì đều không vui cả.
Cố Hoàn Ninh cho là bản thân còn phải thích ứng hơn, sau này lui tới với đám xã viên đại đội thì phải cực kỳ chú ý mới được.
Máy kéo chạy một mạch vào công xã, dừng lại ở sân của tòa nhà công xã.
Cố Hoàn Ninh, Triệu Hồng Anh và Sài Thụy Vân nhảy xuống xe.
Đúng lúc Trình Nghiên Châu đi tới, Triệu Hồng Anh bèn hỏi: "Khi nào thì tiểu đoàn trưởng Trình về đại đội?"
Trình Nghiên Châu đáp: "Về trước bữa trưa."
Cố Hoàn Ninh nhỏ giọng nói với Sài Thụy Vân: "Vậy chúng ta phải nhanh tay nhanh chân còn về kịp bắt xe."
Trình Nghiên Châu liếc nhìn cô, như đang trả lời: "Vẫn kịp thôi."
Cố Hoàn Ninh nghĩ, tiểu đoàn trưởng Trình đúng là người tốt.
Trình Nghiên Châu trở lại phía trước đánh lửa.
Trình Trường Thuận cũng nhảy xuống, đi vòng quanh người này, dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát anh từ trên xuống dưới.
Trình Trường Thuận cầm điếu thuốc rít vào một hơi dài, rồi nói với Trình Nghiên Châu: "Có câu nói gì mà từ biệt ba ngày, thay đổi hẳn người."
Trình Nghiên Châu đánh lửa với sắc mặt không chút thay đổi.
Chiếc máy kéo bắt đầu kêu, anh nhảy lên đầu xe rồi ngồi xuống, đề máy rồi lái đi.
Trình Trường Thuận nhảy ra sau tránh luồng khói đen phụt ra.
"Chú Trường Thuận, đấy gọi là kẻ sĩ từ biệt ba ngày, phải lau mắt mà chờ, chú nên đọc nhiều sách hơn đi."
Giọng nói thản nhiên theo gió truyền vào trong tai Trình Trường Thuận.
Ông sững người ra đó, ngoáy ngoáy lỗ tai xem có phải mình nghe nhầm không.
A cái thằng nhóc con này, dám coi thường bề trên à.
Máy kéo ù ù lái đi.
Trong thùng xe phía sau, Cố Hoàn Ninh, Triệu Hồng Anh và Sài Thụy Vân ngồi tụm lại để sưởi ấm cho nhau.
Sài Thụy Vân liếc nhìn phía trước một cái rồi nói: "Đó chính là tiểu đoàn trưởng Trình nha."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hoàn Ninh nhìn cô ấy với ánh mắt nghi ngờ: "Chị Thụy Vân chưa gặp anh ấy bao giờ ư?"
Triệu Hồng Anh chà hai tay rồi ôm mặt, lắc đầu nói:
"Chưa gặp bao giờ. Mặc dù thuốc em uống là tiểu đoàn trưởng Trình lấy cho, nhưng là nhờ đại đội trưởng đưa cho chị.
Lần đầu cũng là bác sĩ trạm y tế tìm đại đội trưởng, sau đó đại đội trưởng mới tìm tiểu đoàn trưởng Trình."
Khu nhà thanh niên trí thức bọn họ ở chân núi, cách các hộ gia đình trong thôn một khoảng, ngoài lúc làm việc có trao đổi thì thời gian khác gần như chẳng mấy khi lui tới.
Triệu Hồng Anh lại nói: "Xã viên của đại đội xưa nay vốn chướng mắt chúng ta."
Bất kể là ai mà phải chia sẻ khẩu phần lương thực của mình cho người khác thì đều không vui cả.
Cố Hoàn Ninh cho là bản thân còn phải thích ứng hơn, sau này lui tới với đám xã viên đại đội thì phải cực kỳ chú ý mới được.
Máy kéo chạy một mạch vào công xã, dừng lại ở sân của tòa nhà công xã.
Cố Hoàn Ninh, Triệu Hồng Anh và Sài Thụy Vân nhảy xuống xe.
Đúng lúc Trình Nghiên Châu đi tới, Triệu Hồng Anh bèn hỏi: "Khi nào thì tiểu đoàn trưởng Trình về đại đội?"
Trình Nghiên Châu đáp: "Về trước bữa trưa."
Cố Hoàn Ninh nhỏ giọng nói với Sài Thụy Vân: "Vậy chúng ta phải nhanh tay nhanh chân còn về kịp bắt xe."
Trình Nghiên Châu liếc nhìn cô, như đang trả lời: "Vẫn kịp thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro