Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 114

Bát Nguyệt Quế An

2025-03-10 10:19:15

Lưu Chí Lương nói rành mạch, thậm chí lớp thịt mỏng trên mặt hắn cũng rung nhẹ theo từng lời nói.Hai cảnh sát ngồi đối diện liếc mắt nhìn nhau. Người lớn tuổi hơn chậm rãi lên tiếng:"Anh Lưu, chúng tôi sẽ xác minh lại lời khai của anh. Trong thời gian này, mong anh không tự ý rời khỏi thành phố S."“Xin các anh điều tra nhanh giúp tôi. Ngày kia tôi phải tham gia một hội nghị quốc tế.”Lưu Chí Lương nhún vai, đứng dậy chỉnh lại cổ áo trước khi rời khỏi phòng thẩm vấn.Ra khỏi cục cảnh sát, hắn ngồi vào xe, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng.Hai bàn tay bấu chặt vô lăng, đôi mắt tối sầm lại đầy căm hận.Hắn lẩm bẩm, giọng trầm thấp như rít qua kẽ răng:“Tất cả là lỗi của con đàn bà đó! Nếu ả không giấu đồ trong bệnh viện, tao có cần phải phóng hỏa không?”Lưu Chí Lương mở điện thoại, một email mới xuất hiện trong hộp thư đến.Thời gian gửi: 4 giờ chiều.Không có tên người gửi, chỉ có một tệp đính kèm: đoạn video dài hai phút – chính là video đang lan truyền trên mạng.Ngoài ra còn có một tin nhắn ngắn gọn.—— "Tự thú hay tự sát, ông chọn cái nào?"Hắn nheo mắt đọc lại tin nhắn một lần nữa.Lời đe dọa rõ ràng như vậy, nhưng hắn chẳng hề thấy sợ hãi.Hắn đã xác nhận video kia là giả.Hơn nữa, mọi thứ năm đó… đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa ấy rồi.Không còn bằng chứng, không còn dấu vết.Điều duy nhất khiến hắn bận tâm lúc này là… ai đã gửi email này?Ánh mắt hắn trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo:“Cô ta đã chết rồi… Nhưng ai đã làm ra video này? Rốt cuộc người đó biết được bao nhiêu?”Hắn siết chặt điện thoại trong tay.Không cần biết là ai, hắn nhất định phải tìm ra!Một tiếng cười khẽ đầy nguy hiểm vang lên trong không gian tĩnh lặng."Ha… ha…"
 Lưu Chí Lương đột nhiên rùng mình, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Gã vô thức quay đầu nhìn lại ghế sau, nhưng hoàn toàn trống trơn, chẳng có ai cả."Ai đó?"Gã nhíu mày, cảnh giác nhìn quanh. Cảm giác có gì đó không ổn khiến Lưu Chí Lương phải xuống xe, nhìn một vòng xung quanh. Nhưng ngoại trừ bóng tối bao trùm con đường vắng vẻ, chẳng có gì khác thường.Gã cau mày, lẩm bẩm: "Chắc là ảo giác..."Trở lại xe, Lưu Chí Lương khởi động động cơ, siêu xe đắt tiền gầm lên rồi lao vút về phía trước.Gã bấm một dãy số, điện thoại nhanh chóng kết nối, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đã được biến âm:"Có chuyện gì?""Giúp tôi kiểm tra một bức thư điện tử, tôi muốn biết ai đã gửi nó."Đối phương không nói thêm lời nào, chỉ nghe một tiếng "cạch" lạnh lùng, sau đó cúp máy.Lưu Chí Lương hừ lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm con đường tối đen phía trước. Cảm giác bất an ban nãy nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự tự tin và bình thản.Dù sao cũng chỉ là một cái mạng, giết thêm một người cũng chẳng có gì to tát.Nhưng chưa đầy ba mươi giây sau, điện thoại lại reo lên.Nhìn thấy số gọi đến, Lưu Chí Lương hơi sững sờ. Vừa bấm nút nhận cuộc gọi, gã vừa cười nhạt:"Nhanh vậy sao?"Thế nhưng, đầu dây bên kia không phải là giọng của người quen thuộc.Mà là một giọng nữ trầm thấp, mang theo oán khí dày đặc:"Nghe nói... anh đang tìm tôi?"Lưu Chí Lương lập tức siết chặt điện thoại, mắt mở to đầy kinh ngạc."Cô là ai?"Người phụ nữ nhẹ nhàng cười khẽ, giọng nói vang lên từng chữ rõ ràng:"Không phải anh đang tìm tôi sao?"Ngay sau đó, một tiếng "xẹt xẹt" vang lên từ điện thoại, giống như tín hiệu bị nhiễu.Cùng lúc đó, radio trong xe bỗng dưng tự động bật lên.Một đoạn hội thoại quen thuộc vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng:"Cô giấu thứ đó ở đâu trong bệnh viện?""Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu! Anh đừng hòng tìm được!""Đằng nào nó cũng ở trong bệnh viện... Nếu không tìm thấy thì tiêu hủy luôn đi!"Toàn thân Lưu Chí Lương cứng đờ.Đây là đoạn hội thoại đã diễn ra từ năm năm trước... Nhưng không thể nào có bản ghi âm!Gió lạnh từ đâu thổi qua, mang theo hơi lạnh đến tận xương.Chợt, có thứ gì đó khẽ lướt qua má gã. Một cảm giác lành lạnh, ngưa ngứa khiến Lưu Chí Lương vô thức giơ tay gạt đi.Nhưng khi vừa nhìn xuống, gã lập tức trợn trừng mắt.Một sợi tóc dài màu đen, đung đưa ngay bên cạnh mặt gã.Trong khoảnh khắc đó, hơi thở Lưu Chí Lương nghẹn lại.Trên xe có người!Một giọng nói nhẹ như gió thoảng vang lên bên tai:"Lưu Chí Lương, anh không định quay đầu lại... chào hỏi người bạn cũ này sao?"Hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy, không phải hơi ấm của con người mà rét buốt như một tảng băng.Cả người Lưu Chí Lương run rẩy, hai tay bám chặt vô-lăng.Chầm chậm, gã quay đầu nhìn về phía gương chiếu hậu.Và rồi—Trong gương, ngay ghế sau, một thi thể cháy đen đang ngồi đó.Hai hốc mắt trống rỗng sâu thẳm, nhưng lại nhìn chằm chằm vào gã.Làn da cháy xém nứt nẻ, tro bụi rơi lả tả xuống ghế.Lưu Chí Lương trợn mắt, cơ thể lạnh ngắt.Thi thể bị thiêu rụi, không thể nào còn tóc... Nhưng vừa rồi, gã đã chạm vào một sợi tóc!"Không thể nào...!"Lưu Chí Lương đột ngột đạp mạnh vào phanh.Nhưng—Xe vẫn lao về phía trước, tốc độ không giảm.Gã hoảng hốt nhìn ra ngoài, phát hiện con đường đáng lẽ phải có đèn đường sáng trưng, giờ lại tối đen như mực, không còn một bóng xe nào.Hoàn toàn chìm vào màn đêm.Trong gương, thi thể cháy đen nhẹ nhàng mở miệng:"Không phải anh đã có câu trả lời rồi sao?"Cơ miệng vừa chuyển động, tro bụi lại tiếp tục rơi xuống.Lưu Chí Lương điên cuồng lắc đầu, gào lên:"Không thể nào! Cô đã chết rồi!"Giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười quỷ dị vang lên:"Tôi đã chết rồi... Cho nên chẳng phải tôi đã trở về tìm anh sao?"Bất chợt, thi thể kia ngồi thẳng dậy.Từ khắp người cô ta, vô số sợi tóc đen dài đột nhiên bắn ra, lao về phía Lưu Chí Lương."Không—!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Số ký tự: 0