Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 117

Bát Nguyệt Quế An

2025-03-10 10:19:15

Ống kính lúc này giống như đang trôi nổi giữa không trung, đối diện với một ban công mở rộng cửa.Trên ban công có một vật thể màu đen, trông kỳ lạ vô cùng.Xung quanh là khung cảnh hoang tàn sau trận hỏa hoạn.Những bức tường cháy đen, nền đất sụp đổ, những thanh cốt thép bị lửa nung thành màu đen thui. Cảnh tượng này khiến người xem không khỏi rùng mình.Bất chợt, một bóng dáng trắng toát xuất hiện trên màn hình.Mái tóc dài rối tung che phủ gần hết khuôn mặt, cô mặc bộ đồ bệnh nhân cũ kỹ, bước từng bước chậm rãi về phía trước.Mọi người trong phòng livestream nín thở theo dõi.Cô ta sẽ làm gì tiếp theo?Liệu có giống như những con ma nữ trong phim kinh dị, bất ngờ lao thẳng ra khỏi màn hình hay không?Nhưng không.Cô chỉ đứng lại trước ban công, vươn tay vén những lọn tóc rối ra sau tai, để lộ một gương mặt thanh tú.Sau đó, cô nhìn thẳng vào ống kính, khẽ vẫy tay."Chào mọi người, tôi là Ngô Tố Quỳnh."Phòng livestream lập tức nổ tung."Đây là người thật hay cái gì khác vậy? Tôi không dám xem tiếp nữa!""Thế mà không chết ư? Đúng là mạng lớn!""Tôi chỉ muốn biết... Cái vật màu đen trên ban công kia rốt cuộc là gì?""Trông giống như một quả trứng đen khổng lồ, hình như còn đang động đậy?"Trong màn hình, ánh mắt Ngô Tố Quỳnh lướt qua ống kính, rồi xoay người tiến về phía vật thể màu đen ấy.Cô ngồi xổm xuống, đưa tay châm một mồi lửa.Trong chớp mắt, ngọn lửa bùng lên, lan nhanh trên bề mặt vật thể đen kịt.Nhưng kỳ lạ thay, dù ngọn lửa cháy mạnh thế nào, vẫn không có chút khói bụi nào bay lên.Vài giây sau, vật thể đen bắt đầu rung lắc dữ dội.Một tiếng thét chói tai vang lên từ bên trong.Có người bị nhốt trong đó!Cùng lúc ấy, những bóng dáng mờ ảo bắt đầu xuất hiện xung quanh.Họ lặng lẽ vây quanh ngọn lửa, hốc mắt sâu hoắm nhìn chằm chằm vào nó.Những gương mặt cháy đen, những vết thương loang lổ trên cơ thể, tất cả đều ám ảnh đến đáng sợ.Trước màn hình livestream, tất cả mọi người đều chết lặng.Bình luận trên livestream bùng nổ:[Đờ mờ, tôi gặp quỷ thật rồi! Quỷ thật đó!][Mỗi lần chủ kênh livestream là một lần tôi cảm giác thế giới quan của mình bị phá nát… App Cá Mập chịu nổi vụ này thật sao?][Ký túc xá của tôi vừa hét ầm lên, đèn cảm ứng bên dãy đối diện cũng bị kích hoạt vì tiếng hét của bọn tôi. Tôi đang gõ chữ mà tay vẫn run đây này!]Ngay trên màn hình, Ngô Tố Quỳnh chậm rãi bay lên.Không cần phải nghi ngờ nữa—cô ấy không còn là con người.Cô nhìn Lưu Chí Lương, ánh mắt sâu thẳm, trầm giọng cất lên:“Những gì chúng tôi phải chịu ngày hôm đó… anh cũng nên nếm thử một chút nhỉ?”Những lọn tóc dài của cô bỗng chốc tung bay, quấn chặt lấy cổ Lưu Chí Lương.“Ưm… Ưm…”Hắn ta giãy giụa, nhưng cơ thể nhanh chóng nóng rực lên như bị thiêu đốt từ bên trong.Những đốm lửa nhỏ xuất hiện trên da hắn, ban đầu chỉ là những tia sáng le lói, nhưng rồi nhanh chóng lan rộng, xuyên qua từng lớp thịt, đốt cháy đến tận nội tạng.Hơi nước trong cơ thể bị rút cạn, cổ họng khô khốc, đến cả tiếng hét cũng không thể thốt ra.Những sợi tóc siết chặt dần lỏng ra, để lộ cơ thể đã cháy đen, lộ ra cả xương cốt bên dưới.Lửa tắt.Lưu Chí Lương ngã xuống nền đất, không còn hơi thở.Hắn vẫn trợn trừng mắt, ánh mắt đầy căm hận hướng về phía Ngô Tố Quỳnh. Nếu ánh mắt có thể giết chết quỷ, có lẽ cô đã chết thêm một lần nữa.Nhưng cô chỉ ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn hắn.“Anh muốn hỏi tôi đúng không?"Cô cười nhạt, giọng nói nhẹ bẫng như gió thoảng."Hôm đó, trong nhà ăn, tôi đã bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn. Nếu không có số thuốc đó, có lẽ sẽ không nhiều người bị thiêu chết đến vậy."Lưu Chí Lương không thể cử động, chỉ có thể mở to mắt, nhìn chằm chằm cô.“Tôi phóng hỏa.”Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp:“Nhưng tôi cũng là đồng lõa.”Giọng nói bình thản nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.Cô cúi đầu, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt đỏ như máu."Tội của tôi, tôi sẽ trả lại từng cái một."Cô siết chặt bàn tay. Một chiếc USB từ trong người cô bay ra, lơ lửng giữa không trung.Cô bắt lấy nó, nhìn xuống kẻ đã chết dưới chân mình, chậm rãi nói:“Đây là thứ mà anh luôn muốn tìm, đúng không?”Trên mặt đất, Lưu Chí Lương run rẩy, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Hắn muốn nói gì đó, nhưng ngay cả tiếng rên rỉ cũng không thể phát ra.Sống không được, chết cũng chẳng xong.Nhưng rồi—Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.Ngô Tố Quỳnh khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía hành lang.Vài cảnh sát xuất hiện, nhưng khi trông thấy khung cảnh trước mặt, bọn họ lập tức khựng lại.Một người lặng lẽ nuốt nước bọt.Sự căng thẳng bao trùm.Lúc này, một cảnh sát phía sau đẩy xe lăn tiến vào.Trên xe lăn là một ông cụ, mái tóc bạc trắng, đôi tay gầy gò đang nắm chặt chiếc điện thoại. Trên màn hình điện thoại là buổi livestream của Kỷ Hòa.Ông cụ ấy có thể thấy rõ những bóng quỷ trong livestream.Nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía ban công, ông lại không thấy gì cả.Chỉ có thi thể cháy đen của Lưu Chí Lương nằm trên mặt đất.Bàn tay ông khẽ run, ánh mắt phức tạp.Ông cụ ấy nhìn sang một phía, khẽ cất giọng già nua:“Bà à… Là bà sao?”Trên màn hình, một bóng người mờ ảo chợt dừng lại.Một bà cụ tóc bạc, gương mặt hiền từ nhưng lại phủ đầy bi thương.Bà quay đầu nhìn ông, ánh mắt dịu dàng như thể đang xuyên qua cả thời gian và không gian.“Ông già, sao ông lại tới đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Số ký tự: 0