Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 77

Bát Nguyệt Quế An

2025-03-10 10:19:15

Cô cất giọng trầm lạnh, từng chữ vang lên rõ ràng: "Tôi muốn hỏi chị vài điều về chuyện Dung Dung tự sát."Đôi tay Lý Thúy Hoa run lên bần bật. Những bộ quần áo vấy máu tiếp tục trượt khỏi tay bà, rơi xuống nền đất bẩn."Cô... cô Kỷ..."Một giọng nói khác vang lên phía sau."Dì ơi!"Tiểu Nguyệt Nha vừa xuống đến nơi, trông thấy cảnh tượng trước mắt thì thoáng khựng lại. Cô nhìn Kỷ Hòa, sau đó hướng về người phụ nữ đối diện.Người phụ nữ bối rối ngước lên, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Tiểu Nguyệt à… Đây là cô giáo mới của các cháu sao? Hình như dì chưa từng gặp cô ấy trước đây."Tiểu Nguyệt Nha gật đầu. "Dạ, đây là cô Kỷ Hòa, giáo viên mới của bọn cháu. Cô ơi, đây là mẹ của Dung Dung."Kỷ Hòa gật nhẹ đầu rồi đi thẳng vào vấn đề."Các giáo viên trong trường đều rất quan tâm đến chuyện của Dung Dung. Em ấy vốn là một học sinh ngoan, ai cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay tôi có thời gian nên đến hỏi thăm."Lý Thúy Hoa lảng tránh ánh mắt cô, giọng nói có chút gấp gáp:"Chuyện của Dung Dung… chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi. Cô giáo không cần bận tâm đến chuyện này đâu."Kỷ Hòa không thay đổi sắc mặt, chỉ nhấn mạnh từng câu chữ:"Mẹ Dung Dung, chị có chắc đây thật sự chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn không?"sắc mặt của Lý Thúy Hoa lập tức trở nên trắng bệch khi nghe câu nói của Kỷ Hòa. Bà ta lắp bắp:"Cô Kỷ... cô có ý gì đây?"Kỷ Hòa không chút do dự, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cứng rắn:"Những vết thương trên người Dung Dung từ đâu mà có?"Lý Thúy Hoa sững người, ánh mắt hoảng hốt, bàn tay run rẩy siết chặt lấy vạt áo. Những ký ức đau khổ mà Từ Dung Dung chưa từng thổ lộ chợt ùa về, và bóng dáng người phụ nữ này lại luôn xuất hiện trong đó.Năm xưa, chồng Lý Thúy Hoa phản bội bà ta để chạy theo một người đàn bà khác. Cú sốc ấy khiến bà ta căm hận, quyết định ly hôn, một mình nuôi lớn Dung Dung. Nhưng nỗi oán hận trong lòng không vì thời gian mà vơi đi, ngược lại còn trở nên cực đoan.Bà ta căm ghét những người phụ nữ lẳng lơ, căm ghét những kẻ phá hoại gia đình người khác. Và bi kịch bắt đầu từ đó.Khi Dung Dung bị ông Mạnh—người mà cô bé tin tưởng từ nhỏ—xâm hại, cô đã cố gắng cầu cứu mẹ mình. Nhưng đáp lại cô chỉ là sự ngó lơ. Bà ta không tin con gái mình, cho rằng cô chỉ đang bịa chuyện.Rồi đến một ngày, ông Mạnh vu oan cho Dung Dung, dựng lên câu chuyện cô bé quyến rũ một tên con trai xăm trổ đầy mình. Không cần nghe bất kỳ lời giải thích nào từ con gái, Lý Thúy Hoa đã nổi trận lôi đình. Giống như bao người trong khu dân cư, bà ta cũng chỉ trích Dung Dung, đánh đập con bé không thương tiếc.Lần đầu tiên, Dung Dung khóc lóc van xin.Lần thứ hai, cô bé cố gắng giải thích.Nhưng rồi sau nhiều lần, Dung Dung dần trở nên im lặng.Cô không còn muốn nói nữa.Sự im lặng ấy chỉ khiến bà ta tức giận hơn. Những lời chửi rủa, những trận đòn roi nối tiếp nhau. Ngay cả khi Dung Dung tuyệt vọng đến mức tự kết liễu đời mình, bà ta cũng không hề đau lòng. Lúc trở về nhà máy, chứng kiến cảnh con gái máu me đầy người, phản ứng đầu tiên của bà ta không phải là sợ hãi, cũng không phải là xót xa, mà là tức giận.Bà ta mắng con bé, trách nó chỉ biết gây phiền phức.Và chính vào khoảnh khắc ấy, ánh sáng cuối cùng trong mắt Dung Dung đã hoàn toàn tắt ngúm.Cô bắt đầu tin rằng…Sự tồn tại của mình trên cõi đời này chính là một cái tội.Từ đầu đến cuối, Dung Dung chưa bao giờ oán hận mẹ mình. Cô hiểu bà ta cũng đã phải chịu tổn thương trong quá khứ.Nhưng điều đó có thể biện minh cho sự tàn nhẫn này sao?Kỷ Hòa nhìn thẳng vào Lý Thúy Hoa, đôi mắt như xuyên qua bầu không khí lạnh lẽo.Bà ta lảo đảo lùi về sau, trong đầu vang lên một tiếng “ong” chói tai, như thể có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào não mình.Kỷ niệm đau đớn bủa vây lấy bà ta, những hình ảnh về đứa con gái máu me đầm đìa liên tục tái hiện. Cảnh tượng ấy như một vòng tuần hoàn vô tận, siết chặt lấy trái tim bà ta, bóp nghẹt từng hơi thở.Bà ta ôm đầu, đau đớn kêu rên.Tiếng hét thảm thiết vang lên trong đêm tối.Kỷ Hòa vẫn điềm tĩnh nhìn xuống, giọng nói lạnh buốt:"Nhìn thấy chưa? Cảm giác bây giờ của bà... chỉ là một phần mười những gì Dung Dung đã trải qua thôi."Cuối cùng, Lý Thúy Hoa quỵ xuống đất, nước mắt giàn giụa, tuyệt vọng gào lên:"Xin cô... hãy cứu con gái tôi!"Kỷ Hòa khựng lại, quay đầu nhìn người phụ nữ đang quỳ gục dưới chân mình. Một lúc sau, cô bình thản lên tiếng:"Người có thể cứu con gái bà… chưa bao giờ là tôi cả."Giọng nói của Kỷ Hòa vang lên lạnh lẽo, tựa như âm thanh của số phận cất lên giữa màn đêm tĩnh mịch.Lý Thúy Hoa ngồi bệt xuống đất, hai tay vô lực buông thõng.Người duy nhất có thể cứu Dung Dung… từ trước đến giờ vẫn luôn là bà.Dung Dung từng mong đợi bà sẽ là chỗ dựa cuối cùng, là người sẽ kéo cô bé ra khỏi vực sâu tuyệt vọng. Thế nhưng, chính bà lại là kẻ đẩy con mình đến bước đường cùng.Đứa con gái bà yêu thương nhất… người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này.Vậy mà chính bà lại làm tổn thương con bé đến mức không thể cứu vãn.Lý Thúy Hoa siết chặt nắm tay, nhưng bàn tay lại run lên bần bật, toàn thân rơi vào trạng thái suy sụp hoàn toàn.Tiểu Nguyệt Nha không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô bé đứng ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt, không hiểu vì sao dì Lý đột nhiên trở nên đau khổ như vậy.Cô bé bước tới gần, nhẹ nhàng ôm lấy bà, giọng nói đầy sự quan tâm chân thành:"Dì Lý, dì phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé. Nếu không, Dung Dung nhất định sẽ lo lắng. Cậu ấy yêu thương dì nhất mà."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Số ký tự: 0