Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 79

Bát Nguyệt Quế An

2025-03-10 10:19:15

Giọng nói của cô không to nhưng lại đầy sức nặng. Trong màn đêm tĩnh lặng, từng lời như rót thẳng vào tai những kẻ đang đứng trước mặt.Bà lão tròn mặt nuốt khan, sống lưng đột nhiên lạnh buốt. Những người khác cũng bất giác sờ lên lưỡi mình, cảm giác như có thứ gì đó đang kéo căng nó ra.Họ định mở miệng phản bác, nhưng kỳ lạ thay, cổ họng như nghẹn lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.Kỷ Hòa cười lạnh, ánh mắt lướt qua từng gương mặt đang tái mét. Cô nhẹ giọng nhắc nhở:"Nếu không muốn bị rút lưỡi, tốt nhất bớt khẩu nghiệp lại."Nói xong, cô xoay người rời đi.Mãi đến khi bóng lưng Kỷ Hòa khuất xa, đám người kia mới hoàn hồn. Họ liếc nhìn nhau, sắc mặt khó coi, không ai dám nói thêm một câu nào nữa.Trên đường về, Tiểu Nguyệt Nha vẫn còn đang suy nghĩ về những gì vừa diễn ra. Cô không nhịn được hỏi nhỏ:"Chị Kỷ Hòa... ban nãy chị nói thật sao?"Cái gọi là "địa ngục rút lưỡi"... thật sự tồn tại ư?Kỷ Hòa nghiêng đầu nhìn cô bé, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ ra chút tinh nghịch.Cô chậm rãi vuốt cằm, thản nhiên nói:"Chắc là có thật nhỉ…"Thấy Tiểu Nguyệt Nha tròn mắt nhìn mình, cô lại nhún vai bổ sung:"Dù sao cuốn tiểu thuyết mà chị đang đọc cũng viết như vậy.""..."Tiểu Nguyệt Nha im lặng.Cô cảm thấy mình vừa bị đùa giỡn.Hai người đi đến đầu ngõ. Bước chân Tiểu Nguyệt Nha chậm dần, cuối cùng cô ấy không kìm được mà quay đầu lại, nhìn về khu nhà cũ kỹ phía sau.Con ngõ nhỏ ấy, nơi gắn liền với những kỷ niệm tuổi thơ của cô và Dung Dung.Trước đây, bọn họ đã từng chạy nhảy khắp con ngõ này, dấu chân in đầy trên từng viên gạch.Tiếng cười trong trẻo từng vang vọng cả một góc trời.Mùa đông, khi khoai lang vừa nướng xong, bọn họ sẽ chia nhau một nửa, dù đôi khi cũng sẽ cãi nhau chỉ vì chia không đều.Khoai lang nóng hổi được chuyền qua chuyền lại giữa hai bàn tay nhỏ bé, vừa hít hà vừa ăn, tiếng cười giòn tan xen lẫn trong làn khói trắng mỏng manh.Nhưng bây giờ...Con ngõ ấy không còn rực rỡ như trước nữa.Chỉ còn lại bóng tối và sự lạnh lẽo bao trùm.Tiểu Nguyệt Nha nhắm mắt lại, lắng nghe gió đêm thoảng qua bên tai.Dường như cô có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc của Dung Dung vang lên giữa những ký ức xa xăm:"Tiểu Nguyệt, sau này khi lên đại học, vào kỳ nghỉ hè tớ sẽ đi làm kiếm tiền. Tiết kiệm được rồi, tớ muốn đi du lịch, muốn được nhìn thấy thật nhiều cảnh đẹp."Bọn họ đã từng mong đợi tương lai biết bao.Nhưng…Bọn họ còn chưa kịp trưởng thành, tất cả mọi thứ đã thay đổi.Không cách nào trở về như trước nữa.Kỷ Hòa nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tiểu Nguyệt Nha, ánh mắt hướng lên bầu trời. Trong màn đêm u tối, cô như nhìn thấy một điều gì đó ẩn giấu sau tầng mây dày đặc."Ước mơ của hai người sẽ thành hiện thực."Tiểu Nguyệt Nha khẽ rùng mình. Hàng mi dài run rẩy, một giọt nước mắt bất giác trượt xuống, rơi lặng lẽ trên mặt đất....Đêm khuya.Bóng tối bao trùm khu nhà cũ kỹ, mang theo cảm giác lạnh lẽo hơn hẳn những đêm trước.Tầng một.Nhà họ Mạnh.Con cái của Lão Mạnh đều đã trưởng thành, có cuộc sống riêng, chỉ cuối tuần hoặc những dịp lễ tết mới về thăm cha, mang theo những hộp quà đắt tiền hay thực phẩm bổ dưỡng. Vì con ngõ trước khu nhà quá nhỏ, xe hơi không thể chạy vào, bọn họ thường đỗ xe bên ngoài rồi xách túi lớn túi nhỏ đi bộ vào.Mỗi lần như thế, Lão Mạnh luôn đứng trước cổng khu nhà, hào hứng cười nói với hàng xóm. Đến khi trông thấy con cái mình từ xa, những người hàng xóm sẽ vui vẻ reo lên:"Lão Mạnh, con ông lại về rồi kìa!"Lão Mạnh thường nheo mắt như thể muốn nhìn cho rõ, nhưng thực ra mắt ông ta vẫn còn tinh tường, chẳng cận cũng chẳng viễn. Ông ta sẽ cười ha ha, rồi làm bộ trách móc:"Suốt ngày bảo chúng nó đừng về thường xuyên, bận rộn làm ăn quan trọng hơn. Còn mua mấy thứ bổ dưỡng này nữa, vừa đắt đỏ vừa chẳng có tác dụng gì, đúng là phí tiền!"Lập tức, đám hàng xóm cười vang, ai nấy đều tán dương: "Ông có phúc quá, con cái hiếu thảo, thật đáng ngưỡng mộ!"Vợ Lão Mạnh đã qua đời từ mấy năm trước vì bạo bệnh, giờ đây ông ta sống một mình.Lúc này, trong căn nhà tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng từ chiếc TV nhấp nháy mờ ảo.Mạnh Kiến Bình đứng trước kệ tivi, cẩn thận lấy một chiếc đĩa CD, chậm rãi đặt vào đầu máy. Hình ảnh trên màn hình dần hiện lên—một căn phòng tồi tàn, ánh đèn vàng vọt hắt xuống, làm lộ ra tất cả sự nhếch nhác.Rèm cửa kín mít, che khuất thế giới bên ngoài.Trên chiếc giường cũ kỹ, ga giường lốm đốm những vệt bẩn đen sậm, như thể đã lâu lắm rồi chưa từng được thay mới. Dưới sàn, giấy ăn vò nát vương vãi khắp nơi, lớp bụi bám đầy khiến người ta không thể phân biệt nổi màu sắc thật sự của nền nhà.Dù chỉ là hình ảnh trên màn ảnh, vẫn khiến người ta tưởng chừng như có thể ngửi thấy một mùi hôi tanh ẩm mốc nồng nặc.Mạnh Kiến Bình thong thả ngồi xuống chiếc ghế dài, loại ghế cao cấp mà con trai ông ta đã mua tặng. Ông ta tựa người vào lưng ghế, nhấp một ngụm trà nóng, ánh mắt không rời khỏi màn hình.Trên TV, một cô gái trẻ bị đẩy vào phòng, đôi mắt hoảng sợ, toàn thân run rẩy."Ông Mạnh... ông muốn làm gì?" Giọng cô nghẹn lại, đầy bất an.Cô gái vội lùi về phía cửa, nhưng chưa kịp chạy thoát đã bị ông ta dùng sức đẩy ngã xuống giường. Cánh cửa phía sau cô phát ra một tiếng "cạch" nặng nề—đã bị khóa lại.Nhận ra tình thế bất lợi, cô gái hoảng loạn bật dậy, tìm cách vùng vẫy. Nhưng ông ta đã nhanh hơn, thô bạo ghì chặt lấy cô.Mùi ẩm mốc nồng nặc từ chăn gối bủa vây, cô gái nôn khan mấy lần, hai mắt tràn đầy sợ hãi.Mạnh Kiến Bình nheo mắt, từ tốn nhấp thêm một ngụm trà.Vị chát của lá trà thượng hạng lan trên đầu lưỡi, ông ta khẽ mỉm cười, chẳng rõ vì thức uống ngon miệng hay vì cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.Bỗng nhiên—

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Số ký tự: 0