Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 90
Bát Nguyệt Quế An
2025-03-10 10:19:15
Đường Sâm chậm rãi nói:"Ông ấy còn bảo rằng, nếu rời khỏi thôn, người dân trong thôn sẽ gặp chuyện không hay."Một tuần trước, khi về quê lo tang lễ cho bà nội, anh đã đề cập với thôn trưởng về việc muốn đưa chú lên thành phố chăm sóc. Giờ đây, anh là người thân duy nhất còn lại của ông ấy, anh không yên tâm để chú sống một mình ở thôn.Trước đây, khi bà nội còn sống, anh cũng từng nói đến chuyện này, nhưng bà không đồng ý. Đa số người dân trong thôn cũng phản đối. Họ nói chú là "người giữ thôn", không thể rời đi.Lần này, anh nhắc lại chuyện đó, thôn trưởng cuối cùng cũng xiêu lòng, đồng ý để anh đưa chú rời đi. Nghĩ rằng mọi chuyện đã được giải quyết, anh lập tức chạy đi báo tin mừng cho chú. Nhưng, ông ấy lại từ chối.Đường Sâm thở dài, giọng mang theo sự bất lực:"Mấy ngày qua tôi đã cố gắng khuyên bảo, thậm chí năn nỉ, nhưng ông ấy vẫn không chịu đi. Ngày mai, sau khi lo xong tang lễ, tôi thực sự không còn cách nào khác... nên quyết định thử cướp một lượt xem bói."Trong khung chat, mọi người bàn tán sôi nổi.[Hoa Tử]: "Có nguy hiểm thật sao? Nếu chú anh đi rồi, rốt cuộc người trong thôn sẽ gặp chuyện gì?"[Thất Thất]: "Tôi từng nghe nói về 'người giữ thôn'. Họ còn được gọi là 'người trấn thôn', có nhiệm vụ bảo vệ dân làng khỏi những thứ tà ma, quỷ quái. Có khi chú của anh cũng là một người như vậy đấy!"[Hướng về phía trước]: "Nghe cứ như chuyện huyền bí ấy nhỉ? Chẳng lẽ thật sao?"[Bí thư của tổng giám đốc Trương]: "Bố mẹ anh mất rồi đúng không? Nếu không thì sao lại chỉ còn mỗi mình anh là người thân của chú?"[Tôi nghe nói]: "Những người giữ thôn giống như thầy bói, họ thường gặp 'ngũ tệ tam khuyết'. Đa phần đều không có con cái, xem ra là đúng rồi."Đường Sâm im lặng.Anh chống khuỷu tay lên bàn, tay còn lại bóp nhẹ giữa hai chân mày, dáng vẻ mệt mỏi. Một lúc sau, anh thở dài:"Bố mẹ tôi mất sớm trong một vụ tai nạn. Từ nhỏ đến lớn, tôi được ông bà nội và chú nuôi nấng.""Khi còn bé, chú hay dẫn tôi đi chơi khắp nơi. Khi đó, tôi không biết ông ấy là người giữ thôn, chỉ cảm thấy chú rất lợi hại, rất ngầu."Hồi nhỏ, có một người anh lớn chơi cùng, bảo vệ mình, không phải là điều ai cũng mong ước sao? Nhưng càng lớn, càng hiểu chuyện, anh mới nhận ra sự thật.Đường Sâm siết chặt tay, giọng khẽ trầm xuống:"Tôi bắt đầu nhận ra, thật ra... chú là một kẻ ngốc."Khi nhận thức được điều này, anh chợt hiểu tại sao mỗi lần anh chơi với chú, bọn trẻ trong thôn lại nhìn anh cười nhạo, chỉ trỏ.Từ lúc ấy, theo bản năng, anh tránh xa chú.Anh không còn cùng ông ấy đi chơi, cũng không còn chạy theo sau lưng như trước nữa. Chú vẫn thường đến rủ anh, nhưng lần nào cũng bị anh từ chối. Có lẽ, chú cũng dần nhận ra điều gì đó, nên sau này không đến tìm anh nữa.Cho đến một mùa hè năm nọ.Mưa lớn kéo dài cả tháng, nước lũ liên tục xói mòn ngọn núi sau thôn. Đất đá dần mất đi sự vững chắc, đến một ngày, lở đất xảy ra.Dòng bùn khổng lồ tràn xuống thôn.Chính chú là người đầu tiên phát hiện ra nguy hiểm, gấp rút sơ tán dân làng. Khi thấy một đứa trẻ sắp bị tảng đá lớn đè trúng, chú lao đến che chắn, dùng lưng mình hứng chịu thay.Cả thôn xúm lại xung quanh ông ấy, ai cũng ca ngợi:"Quả nhiên là người giữ thôn, bao năm qua thôn bình an là nhờ ông ấy cả!"Đứa trẻ được cứu, ngày thường hay gọi chú là "đồ ngốc", nhưng lúc đó, nó chỉ biết cúi đầu, đỏ mặt nói lời cảm ơn.Còn chú của anh, chỉ cười hồn nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Đường Sâm nói đến đây không nhịn được thở dài một hơi:"Lúc đó tôi mới hiểu ra, hóa ra việc chú tôi bị ngốc không phải là ngẫu nhiên, mà là để bảo vệ thôn. Ông ấy chính là người giữ thôn, ngăn cản tai họa xảy ra."Câu chuyện của Đường Sâm khiến khán giả trong phòng livestream dậy sóng. Bình luận nhanh chóng tràn ngập màn hình:"Đây là lỗi của anh mà? Dù chú anh có ngốc thì ông ấy vẫn là chú ruột của anh, là người từng chơi với anh hồi nhỏ. Sao anh có thể phớt lờ chỉ vì ông ấy ngốc chứ?""Nếu chú anh không ngốc, chắc cũng bị anh làm tức đến phát điên rồi!""Chú ấy thật sự khiến người ta cảm thấy an toàn, còn bảo vệ cả thôn nữa chứ!"Nhìn thấy những lời trách móc này, mặt Đường Sâm thoáng chốc đỏ bừng. Anh ta trầm mặc một lát rồi nói:"Tôi biết mình đã sai, nên tôi mới muốn bù đắp cho chú. Nhưng dù tôi có khuyên thế nào đi nữa, ông ấy cũng không chịu rời khỏi thôn. Streamer, tôi muốn biết nếu chú tôi thật sự rời đi, thôn sẽ xảy ra chuyện gì?"Kỷ Hòa cũng rất tò mò. Người giữ thôn này giống như một vị thần bảo hộ, trấn áp những linh hồn tà ác sao? Cô im lặng tính toán, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.Thấy biểu cảm này của cô, Đường Sâm và khán giả trong livestream đều hồi hộp theo dõi."Hiếm khi nào streamer có nét mặt này, mỗi lần như thế là có chuyện lớn!""Những gì anh ta nói là thật sao? Người giữ thôn thật sự không thể rời đi?""Vậy chẳng phải ông ấy phải sống trong thôn cả đời à? Như vậy chẳng khác gì bị giam cầm!"Kỷ Hòa còn chưa kịp mở lời thì phía Đường Sâm bỗng vang lên tiếng bước chân. Một người đàn ông trung niên cao lớn bước vào nhà, đi thẳng đến chỗ Đường Sâm.Người đàn ông này có nhiều nét giống Đường Sâm."Chú?"Đường Sâm kinh ngạc đứng bật dậy. Không cần ai giới thiệu, tất cả mọi người đều hiểu—đây chính là chú của Đường Sâm, cũng là "người giữ thôn" mà anh ta nhắc đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro