Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn
Chương 38
2024-10-15 08:50:35
Nam sinh một khuôn mặt đỏ lên, có chút tức giận nói: “Cậu đây là đánh tráo khái niệm! Chuyện Thẩm Miên làm với cậu căn bản không hề nghiêm trọng như vậy, hơn nữa cho dù cậu không bị cậu ấy làm ngã thì cũng không nhất định có thể lấy được điểm tối đa cơ mà.”
Giang Li biết cùng người như vậy nói không thông được, “Những lời này cậu nên giữ lại đi nói với chủ nhiệm Lý đi, có lẽ thầy ấy sẽ cảm thấy cậu nói có đạo lý, sau đó huỷ bỏ xử phạt đối với Thẩm Miên đấy.”
Chu Lập:……
Cho dù hắn ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đi tìm Lý Diêm Vương nói những lời này!
Nam sinh hành quân lặng lẽ, Giang Li lại thừa thắng truy kích: “Tôi còn tưởng cậu có tinh thần trọng nghĩa nhiều cỡ nào cơ, hóa ra cũng chỉ chuyên bắt nạt kẻ yếu thôi nhỉ!”
Chu Lập:……
Bắt nạt kẻ yếu?
Nếu Giang Li mà gọi là kẻ yếu thì trong trường này sợ là cũng không có mấy ai là kẻ mạnh mất.
Chính mắt nhìn thấy Giang Li cường thế như vậy, những người vốn muốn thay Thẩm Miên “Mở rộng chính nghĩa” đó, đều từng người từng người hành quân lặng lẽ.
Thẩm Miên ngồi ở chỗ của mình, trong tay gắt gao nắm cây bút, cố nén mới không làm nước mắt rơi xuống.
Hiện tại cô ta vô cùng hối hận vì đã đi trêu chọc Giang Li, nhưng bảo cô ta đi xin lỗi Giang Li, đó là tuyệt đối không có khả năng.
Bởi vì cô ta biết, kể cả cô ta xin lỗi Giang Li, cầu Giang Li tha thứ thì điểm thi chạy dài của cô ta cũng không thể quay trở về, xử phạt càng không có khả năng lập tức được huỷ bỏ.
Một khi đã như vậy, còn làm những chuyện vô dụng như vậy làm gì!
Giang Nhược cũng cau mày, cô ta muốn giúp Thẩm Miên, hơn nữa cô ta đã nói chuyện này cho anh trai, nhờ anh trai hỗ trợ nghĩ cách.
Nhưng anh trai lại nói với cô ta, đây là Thẩm Miên tự làm tự chịu, bảo cô ta đừng trộn lẫn vào, cũng đừng đi trêu chọc Giang Li bệnh tâm thần kia.
Giang Nhược căn bản không biết chuyện Giang Châu ở rừng cây nhỏ trong trường học bị Giang Li uy hϊếp, còn tưởng là anh trai không còn yêu thương cô ta giống lúc trước nữa.
Nói thật, cô ta rất đau khổ.
Nhìn Thẩm Miên bộ dáng khổ sở, Giang Nhược không nghe lời Giang Châu, đến tối trở lại ký túc xá, cô ta liền lấy di động ra gọi điện thoại cho Phong Vận.
Dưới sự tự thuật của Giang Nhược thì là Thẩm Miên cùng Giang Li có chút mâu thuẫn nhỏ, sau đó nhất thời xúc động ngáng chân Giang Li, nhưng mà hiện tại cậu ấy đã ý thức được sai lầm, cũng sớm đã hối hận.
Bậy giờ thành tích thi chạy dài của Thẩm Miên bị hủy bỏ, ghi tội xử phạt cũng đã hạ bút, vào đại hội phê bình còn phải đọc kiểm điểm trước toàn bộ trường học, điều này đối với Thẩm Miên luôn luôn tranh cường háo thắng mà nói, quả thực chính là đả kích mang tính hủy diệt.
Phong Vận biết chuyện Giang Li bị gạt chân ngã tất nhiên sẽ nhịn không được mà lo lắng, thẳng đến khi nghe Giang Nhược nói con bé cũng không bị thương, thành tích thi thể chất cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Mà khi Giang Nhược nói đến chuyện Thẩm Miên bị xử phạt, các bạn trong lớp đều cảm thấy Giang Li chuyện bé xé ra to, có lý không tha người bà ta lại nhịn không được nhíu mày.
Lúc trước bà ta đã lo lắng con gái từ nhỏ ở trong cô nhi viện, phương diện giao tiếp xử sự khó tránh khỏi sẽ có khiếm khuyết, không thể tưởng được chuyện bà ta lo lắng rất nhanh đã thành hiện thực.
Giang Li biết cùng người như vậy nói không thông được, “Những lời này cậu nên giữ lại đi nói với chủ nhiệm Lý đi, có lẽ thầy ấy sẽ cảm thấy cậu nói có đạo lý, sau đó huỷ bỏ xử phạt đối với Thẩm Miên đấy.”
Chu Lập:……
Cho dù hắn ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đi tìm Lý Diêm Vương nói những lời này!
Nam sinh hành quân lặng lẽ, Giang Li lại thừa thắng truy kích: “Tôi còn tưởng cậu có tinh thần trọng nghĩa nhiều cỡ nào cơ, hóa ra cũng chỉ chuyên bắt nạt kẻ yếu thôi nhỉ!”
Chu Lập:……
Bắt nạt kẻ yếu?
Nếu Giang Li mà gọi là kẻ yếu thì trong trường này sợ là cũng không có mấy ai là kẻ mạnh mất.
Chính mắt nhìn thấy Giang Li cường thế như vậy, những người vốn muốn thay Thẩm Miên “Mở rộng chính nghĩa” đó, đều từng người từng người hành quân lặng lẽ.
Thẩm Miên ngồi ở chỗ của mình, trong tay gắt gao nắm cây bút, cố nén mới không làm nước mắt rơi xuống.
Hiện tại cô ta vô cùng hối hận vì đã đi trêu chọc Giang Li, nhưng bảo cô ta đi xin lỗi Giang Li, đó là tuyệt đối không có khả năng.
Bởi vì cô ta biết, kể cả cô ta xin lỗi Giang Li, cầu Giang Li tha thứ thì điểm thi chạy dài của cô ta cũng không thể quay trở về, xử phạt càng không có khả năng lập tức được huỷ bỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một khi đã như vậy, còn làm những chuyện vô dụng như vậy làm gì!
Giang Nhược cũng cau mày, cô ta muốn giúp Thẩm Miên, hơn nữa cô ta đã nói chuyện này cho anh trai, nhờ anh trai hỗ trợ nghĩ cách.
Nhưng anh trai lại nói với cô ta, đây là Thẩm Miên tự làm tự chịu, bảo cô ta đừng trộn lẫn vào, cũng đừng đi trêu chọc Giang Li bệnh tâm thần kia.
Giang Nhược căn bản không biết chuyện Giang Châu ở rừng cây nhỏ trong trường học bị Giang Li uy hϊếp, còn tưởng là anh trai không còn yêu thương cô ta giống lúc trước nữa.
Nói thật, cô ta rất đau khổ.
Nhìn Thẩm Miên bộ dáng khổ sở, Giang Nhược không nghe lời Giang Châu, đến tối trở lại ký túc xá, cô ta liền lấy di động ra gọi điện thoại cho Phong Vận.
Dưới sự tự thuật của Giang Nhược thì là Thẩm Miên cùng Giang Li có chút mâu thuẫn nhỏ, sau đó nhất thời xúc động ngáng chân Giang Li, nhưng mà hiện tại cậu ấy đã ý thức được sai lầm, cũng sớm đã hối hận.
Bậy giờ thành tích thi chạy dài của Thẩm Miên bị hủy bỏ, ghi tội xử phạt cũng đã hạ bút, vào đại hội phê bình còn phải đọc kiểm điểm trước toàn bộ trường học, điều này đối với Thẩm Miên luôn luôn tranh cường háo thắng mà nói, quả thực chính là đả kích mang tính hủy diệt.
Phong Vận biết chuyện Giang Li bị gạt chân ngã tất nhiên sẽ nhịn không được mà lo lắng, thẳng đến khi nghe Giang Nhược nói con bé cũng không bị thương, thành tích thi thể chất cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Mà khi Giang Nhược nói đến chuyện Thẩm Miên bị xử phạt, các bạn trong lớp đều cảm thấy Giang Li chuyện bé xé ra to, có lý không tha người bà ta lại nhịn không được nhíu mày.
Lúc trước bà ta đã lo lắng con gái từ nhỏ ở trong cô nhi viện, phương diện giao tiếp xử sự khó tránh khỏi sẽ có khiếm khuyết, không thể tưởng được chuyện bà ta lo lắng rất nhanh đã thành hiện thực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro