Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn
Chương 48
2024-10-15 08:50:35
Chủ nhiệm Lý hít sâu một hơi, móc di động ra click mở WeChat cuả Đồng Diệc, ngón tay run rẩy gửi 6830 tệ qua đó.
Tuy số tiền này có thể tìm tài vụ thanh toán, nhưng huyệt Thái Dương của ông ấy vẫn giựt thùm thụp.
Đồng Diệc nhắc nhở nói: “Kỳ thật thầy nên cho em tiền mặt mới phải, dù sao trường học cũng có cho phép mang di động đâu.”
Chủ nhiệm Lý tức giận nói: “Cầm tiền rồi mau phắn, đừng được tiện nghi còn khoe mẽ.”
Đồng Diệc tâm tình sung sướng rời khỏi văn phòng, còn phi thường tri kỷ giúp chủ nhiệm Lý đóng cửa văn phòng lại.
Sau khi rời khỏi tòa nhà, Đồng Diệc lập tức đi đến siêu thị trường học, tìm ông chủ đổi tiền mặt rồi lại đi thẳng đến khu dạy học.
Mới vừa vào phòng học hắn đã nhìn thấy nhóc tham tiền đang ăn bánh quy gấu mà mình đưa, động tác nhìn còn rất ưu nhã.
Đồng Diệc đi qua đặt một chồng tiền giấy lên bàn chỗ Giang Li, “Lông dê kéo tới rồi đây.”
Ánh mắt Giang Li sáng lên, nói “Cảm ơn” sau đó một tay gom tiền qua, bắt đầu đếm.
Đồng Diệc cạn cả lời: “Đừng nói là cậu nghi ngờ tôi ăn bớt đấy nhớ?”
Giang Li ngẩng đầu nhìn hắn, “Không phải định trả cậu tiền à?”
Cô cúi đầu tiếp tục đếm tiền mặt, mười giây sau, duỗi tay đem một phần trong đó cho Đồng Diệc.
Đồng Diệc nhận xấp nhỏ tiền mặt kia, cầm ở trong tay ước lượng, kinh ngạc nói: “Mới chỉ mấy ngày thôi mà cậu đã ăn nhiều như này rồi á?”
Giang Li lắc đầu, “Lúc trước cậu nói là có thể quẹt thẻ cơm của cậu nhưng phải trả gấp đôi còn gì?”
Đồng Diệc duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương, cậu chỉ thuận miệng nói thế thôi mà nhóc tham tiền này lại làm thật đấy à?
“Có phải trí nhớ của cậu không tốt lắm không?” Giang Li mở to một đôi mắt vô tội nhìn Đồng Diệc.
Đồng Diệc:……
Thật đáng tiếc, trí nhớ của cậu còn khá tốt, cho nên rõ ràng nhớ là bản thân đã từng nói với nhóc tham tiền những lời này.
Ừm, Giang Tiểu Li chẳng những là nhóc tham tiền mà còn là nhóc tham tiền thù dai.
Đồng Diệc đem tiền trong tay lấy ra một nửa trả lại cho Giang Li, “Tôi cũng không phải cho vay nặng lãi, lúc trước chỉ đùa một chút thôi mà.”
Giang Li không rõ cậu đang nói cái nào, chần chờ một lát, cô duỗi tay rút ra một tờ tiền giấy màu đỏ đưa qua, “Tiền thuê laptop.”
“Cậu hết thiếu tiền rồi à?” Đồng Diệc kinh ngạc.
Giang Li gật đầu, “Tạm thời không thiếu, chờ nhận được học bổng lại càng không thể thiếu.”
Đồng Diệc:……
Cậu đột nhiên phát hiện, Giang Tiểu Li hình như cũng không phải tham tiền lắm đâu, tuy cô ấy thích kiếm tiền, nhưng một chút cũng không keo kiệt, đối với mình hay đối với người khác đều rất hào phóng.
Đồng Diệc dựa lưng vào tường, cà lơ phất phơ nói: “Tiền thuê thì thôi, nhưng mà vừa rồi tôi phải mặt dày đi tìm Lý Diêm Vương đòi tiền đó, cậu nên mời tôi ăn một bữa mới phải.”
Giang Li thực dứt khoát thu tiền lại, “Cậu muốn ăn gì?”
“Cậu mời khách, cậu làm chủ.” Đồng Diệc một bộ khách nghe theo chủ.
Giang Li nghiêm túc nghĩ nghĩ, đề nghị nói: “Chờ đến thứ sáu sau khi tan học tôi mời cậu ăn lẩu nhé?”
“Được đó!”
Lúc hai người nói chuyện đều không cố tình hạ giọng, Chu Lập ngồi ở hàng phía trước Giang Li đã nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của hai người.
Hắn nhịn không được móc di động ra, ở trong nhóm chat buôn chuyện, nói hắn nghi ngời Giang Li cùng Đồng Diệc đang yêu đương.
Người trong nhóm lại đều không tin tưởng lắm, thật sự là do Giang Li suốt ngày đều đang giải đề, vừa thấy chính là điển hình của mọt sách, hẳn là không có khả năng yêu sớm đâu.
Tuy số tiền này có thể tìm tài vụ thanh toán, nhưng huyệt Thái Dương của ông ấy vẫn giựt thùm thụp.
Đồng Diệc nhắc nhở nói: “Kỳ thật thầy nên cho em tiền mặt mới phải, dù sao trường học cũng có cho phép mang di động đâu.”
Chủ nhiệm Lý tức giận nói: “Cầm tiền rồi mau phắn, đừng được tiện nghi còn khoe mẽ.”
Đồng Diệc tâm tình sung sướng rời khỏi văn phòng, còn phi thường tri kỷ giúp chủ nhiệm Lý đóng cửa văn phòng lại.
Sau khi rời khỏi tòa nhà, Đồng Diệc lập tức đi đến siêu thị trường học, tìm ông chủ đổi tiền mặt rồi lại đi thẳng đến khu dạy học.
Mới vừa vào phòng học hắn đã nhìn thấy nhóc tham tiền đang ăn bánh quy gấu mà mình đưa, động tác nhìn còn rất ưu nhã.
Đồng Diệc đi qua đặt một chồng tiền giấy lên bàn chỗ Giang Li, “Lông dê kéo tới rồi đây.”
Ánh mắt Giang Li sáng lên, nói “Cảm ơn” sau đó một tay gom tiền qua, bắt đầu đếm.
Đồng Diệc cạn cả lời: “Đừng nói là cậu nghi ngờ tôi ăn bớt đấy nhớ?”
Giang Li ngẩng đầu nhìn hắn, “Không phải định trả cậu tiền à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cúi đầu tiếp tục đếm tiền mặt, mười giây sau, duỗi tay đem một phần trong đó cho Đồng Diệc.
Đồng Diệc nhận xấp nhỏ tiền mặt kia, cầm ở trong tay ước lượng, kinh ngạc nói: “Mới chỉ mấy ngày thôi mà cậu đã ăn nhiều như này rồi á?”
Giang Li lắc đầu, “Lúc trước cậu nói là có thể quẹt thẻ cơm của cậu nhưng phải trả gấp đôi còn gì?”
Đồng Diệc duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương, cậu chỉ thuận miệng nói thế thôi mà nhóc tham tiền này lại làm thật đấy à?
“Có phải trí nhớ của cậu không tốt lắm không?” Giang Li mở to một đôi mắt vô tội nhìn Đồng Diệc.
Đồng Diệc:……
Thật đáng tiếc, trí nhớ của cậu còn khá tốt, cho nên rõ ràng nhớ là bản thân đã từng nói với nhóc tham tiền những lời này.
Ừm, Giang Tiểu Li chẳng những là nhóc tham tiền mà còn là nhóc tham tiền thù dai.
Đồng Diệc đem tiền trong tay lấy ra một nửa trả lại cho Giang Li, “Tôi cũng không phải cho vay nặng lãi, lúc trước chỉ đùa một chút thôi mà.”
Giang Li không rõ cậu đang nói cái nào, chần chờ một lát, cô duỗi tay rút ra một tờ tiền giấy màu đỏ đưa qua, “Tiền thuê laptop.”
“Cậu hết thiếu tiền rồi à?” Đồng Diệc kinh ngạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Li gật đầu, “Tạm thời không thiếu, chờ nhận được học bổng lại càng không thể thiếu.”
Đồng Diệc:……
Cậu đột nhiên phát hiện, Giang Tiểu Li hình như cũng không phải tham tiền lắm đâu, tuy cô ấy thích kiếm tiền, nhưng một chút cũng không keo kiệt, đối với mình hay đối với người khác đều rất hào phóng.
Đồng Diệc dựa lưng vào tường, cà lơ phất phơ nói: “Tiền thuê thì thôi, nhưng mà vừa rồi tôi phải mặt dày đi tìm Lý Diêm Vương đòi tiền đó, cậu nên mời tôi ăn một bữa mới phải.”
Giang Li thực dứt khoát thu tiền lại, “Cậu muốn ăn gì?”
“Cậu mời khách, cậu làm chủ.” Đồng Diệc một bộ khách nghe theo chủ.
Giang Li nghiêm túc nghĩ nghĩ, đề nghị nói: “Chờ đến thứ sáu sau khi tan học tôi mời cậu ăn lẩu nhé?”
“Được đó!”
Lúc hai người nói chuyện đều không cố tình hạ giọng, Chu Lập ngồi ở hàng phía trước Giang Li đã nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của hai người.
Hắn nhịn không được móc di động ra, ở trong nhóm chat buôn chuyện, nói hắn nghi ngời Giang Li cùng Đồng Diệc đang yêu đương.
Người trong nhóm lại đều không tin tưởng lắm, thật sự là do Giang Li suốt ngày đều đang giải đề, vừa thấy chính là điển hình của mọt sách, hẳn là không có khả năng yêu sớm đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro