Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày

Bộ Trưởng Giáo...

2024-11-21 20:11:46

"Nghe rõ, thuộc hạ sẽ lập tức phái người đi điều tra nguyên nhân tử vong của di nương Thịnh phủ bốn năm trước..."

Khi đó họ đang lén lút tiến vào Thịnh phủ tìm kiếm manh mối, vừa khéo nấp trong gian viện hoang tàn.

Lúc ấy, phu nhân Hầu phủ đang trị bệnh cho kẻ ngốc kia.

Vậy là họ nghe được cuộc đối thoại giữa tỷ đệ bọn họ.

Tân chủ mẫu của Hầu môn này quả là một người tinh ý, nhận ra nguy hiểm liền khiến đệ đệ nôn ra hết những dược liệu quý mà nàng đã cho vào bụng.

Nhờ vậy họ mới theo dõi nàng về đến Hầu phủ.

Mong rằng sẽ phát hiện thêm manh mối giá trị.

Kết quả là suốt đường chỉ toàn là dạy dỗ con cái.

“Vị chủ mẫu Hầu phủ này cũng là người Thịnh gia, sau này có thể có trọng dụng, cứ giám sát nàng trước, không được bỏ sót bất kỳ ai khả nghi, phải lật tung cả kinh thành lên, nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau việc chế tạo tiền giả này.” Trong xe ngựa, giọng nói ẩn chứa sát khí nhè nhẹ.

Phu xe vội gật đầu đáp: "Tuân lệnh, Đốc sứ.”



Thịnh Mịch Mịch dẫn hai đứa bé vào tiền sảnh.

Liền trông thấy Cơ thư sinh khoanh tay đứng trong sảnh, lưng thẳng tựa bút, ngắm nhìn bức thư pháp cổ treo trên tường.

Những bức thư pháp này đều do lão Hầu gia phu nhân bỏ ra khoản tiền lớn để sưu tầm.

Ý là mong huynh muội Ninh Diệu Dương thường xuyên nhìn vào để mà dưỡng tâm gì đó, song thực tế lại không phát huy tác dụng gì, ngược lại khách khứa đến Hầu phủ thường ngắm nhìn chúng rồi tán dương Hầu phủ có hương vị thư nhã.

Thịnh Mịch Mịch nhẹ ho một tiếng, Cơ thư sinh bên kia hoàn hồn lại.

Chủ và khách hành lễ.

Mỗi người ngồi vào vị trí của mình.

Ninh Giảo Nguyệt dùng ánh mắt soi xét nhìn Cơ thư sinh.

Ninh Diệu Dương thì biểu hiện có vẻ ngoan ngoãn hơn, không còn thái độ đối địch như trước, tuy nhiên vẫn có sự chán ghét trời sinh, nhìn Cơ thư sinh mà mũi không phải mũi, mắt cũng chẳng phải mắt.

Cơ thư sinh đứng thẳng như tùng, chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào.

Chỉ chăm chú nói chuyện với Thịnh Mịch Mịch.

“…Quý phủ mời mọc, tại hạ đã cân nhắc cả đêm và nguyện ý đến phủ dạy học, chỉ là tại hạ có một vài yêu cầu.”

Thịnh Mịch Mịch mỉm cười: "Xin cứ nói đừng ngại!”

“Quý phủ có thể miễn không trả tiền công cho tại hạ, chỉ cần cung cấp nơi cư trú yên tĩnh cùng bữa ăn đơn giản. Hiện tại, tại hạ chỉ là cử nhân đang chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm sau, việc đọc sách là chủ yếu, tại hạ không thể dạy cả ngày, nhưng xin phu nhân yên tâm, mỗi ngày dạy một hai canh giờ vẫn có thể, khi dạy học, tại hạ sẽ toàn tâm toàn ý, còn nữa, tại hạ không dạy nữ, mong được thông cảm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cơ thư sinh vừa nói xong, trong lòng thấp thỏm.

Nếu chủ nhân không đồng ý, hắn sẽ lập tức rời đi ngay.

Không ngờ Thịnh Mịch Mịch lại mỉm cười đáp: "Được! Cơ lang quân muốn sao cũng được, lang quân phẩm chất cao quý, học thức uyên thâm, có thể đến Hầu phủ dạy dỗ con trẻ nhà chúng ta quả là vinh hạnh cho Hầu phủ, cũng là phúc phần của bọn trẻ.”

“Ban ngày Ninh Diệu Dương đến tộc học, khi trở về, lang quân chỉ cần dạy kèm chừng một hai canh giờ là đủ, lang quân tham gia khoa thi năm sau nên dĩ nhiên phải lấy khoa cử làm trọng.”

“Trong hoa viên sau phủ ta có một góc là tiểu viện Độc Thư Đài khá yên tĩnh, lang quân có thể ở đó, ta sẽ sắp xếp một ma ma và một sai vặt để lang quân sai khiến.

Nếu không tiện ra ngoài có thể bảo Ninh Diệu Dương đến tìm, một tháng là năm lượng bạc tiền lương cơ bản, nếu như thành tích Ninh Diệu Dương tiến bộ nhanh còn thêm thưởng cho lang quân nữa.”

Cơ thư sinh nghe xong cảm kích vô cùng.

Hành một đại lễ: "Tiểu sinh tạ ơn phu nhân, phu nhân thật nhân nghĩa.”

Thịnh Mịch Mịch lại hỏi,

“Cơ lang quân không dạy nữ tử, chẳng hay có phải vì chưa kết hôn?”

Cơ thư sinh đáp: "Chính là vậy.”

“Ừ, chưa kết hôn mà dạy nữ tử thì có đôi chút bất tiện, vậy không phiền lang quân nữa, chỉ cần dạy kèm Ninh Diệu Dương thôi, chỉ là tính tình Ninh Diệu Dương có chút nóng nảy, từ nhỏ đã ghét đọc sách, mong lang quân nể mặt bao dung cho.”

“Dễ thôi, công tử của quý phủ tuy rằng có phần nghịch ngợm nhưng ánh mắt lanh lợi, chỉ cần uốn nắn cho đúng đắn, việc đọc sách này đối với công tử thật chẳng khó nhọc gì.”

Thịnh Mịch Mịch mỉm cười: "Rất đồng ý.”

Ninh Diệu Dương…? ? ?

Đọc sách làm sao mà không khó nhọc? Đọc sách khổ sở quá đi thôi!

Hễ trông thấy sách vở là ngáp dài! Nếu không phải vì bảo vệ muội muội, đời này cậu cũng chẳng muốn học hành gì cả!

Còn đồng ý cái đầu bự ấy.

Đang ở bên cạnh quan sát mà chưa hề lên tiếng, Ninh Giảo Nguyệt bỗng hỏi: "Vị cử nhân này, dám hỏi ngài là người phương nào, trong kỳ thi tú tài xếp thứ bao nhiêu?”

Thịnh Mịch Mịch chỉ cười mà không đáp.

Những điều này nàng đã nhờ Tiểu Quả Tử tìm hiểu rõ cả rồi.

Nếu không cũng chẳng dám đường đột mời người vào phủ dạy dỗ con trẻ.

Cơ thư sinh chắp tay khiêm nhường đáp: "Tại hạ là người Dương Châu, là Giải Nguyên của tỉnh Giang Chiết năm kia.”

Ninh Giảo Nguyệt tỏ vẻ không tin: "Sao có thể như vậy? Ngài đường đường là Giải Nguyên, làm sao lại sống khó khăn túng thiếu thế này?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thường thì những người học hành như thế này đều là đối tượng được các quan lại, hào phú địa phương trợ giúp.

Đã đỗ Giải Nguyên rồi, cho dù gia cảnh có bần hàn đến đâu cũng có kẻ đến tặng bạc cầu thân giao, mong được nhờ cậy về sau.

Cơ thư sinh nói lớn: "Tiểu sinh không thích ăn miếng cơm ban ơn, đã có phần thưởng của Giải Nguyên, từ nhỏ cha nương mất sớm, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên nên phần thưởng từ quan phủ, tiểu sinh đều hồi đáp lại cho dân làng đã nuôi dưỡng mình, hàng tháng có lệ thường của triều đình, ta cũng đem tặng hết cho dân làng rồi.”

Thì ra là thế.

Thịnh Mịch Mịch chỉ biết được rằng hắn là cử nhân Giải Nguyên của Giang Chiết, không ngờ thân thế của hắn lại gian truân đến vậy, cha nương mất sớm, ăn cơm trăm nhà mà khôn lớn.

Trong cảnh ngộ gian nan như thế, người thường có thể giữ được mạng đã là kỳ tích mà hắn lại còn thi đỗ Giải Nguyên.

Bao nỗi thăng trầm trong đó, không phải người thường dễ gì tưởng tượng nổi.

Ninh Giảo Nguyệt thông minh, nghe vậy cũng không nói thêm.

Chướng ngại ở đây coi như đã qua rồi.

Thịnh Mịch Mịch liếc mắt nhìn Ninh Diệu Dương: "Diệu Dương, còn không lên hành lễ ra mắt Cơ phu tử?”

Ninh Diệu Dương không tình nguyện bước tới hành lễ.

“Học trò ra mắt phu tử.” Đáng chết thật, tiểu gia đã nói là làm.

Mới vừa đồng ý, cái vị phu tử rắc rối này liền tới phủ rồi.

Chẳng nghỉ ngơi được lấy một ngày.

Cơ thư sinh có chút ngạc nhiên, hôm qua tiểu tử này còn lớn tiếng đuổi hắn đi, nói nếu dám tới sẽ kêu người đánh cho.

Vậy mà hôm nay lại hợp tác thế này.

“Mời đứng lên, nhân chi sơ, tính bổn thiện, trò cũng không phải sinh ra đã lỗ mãng, phu nhân nói đúng, giữa chúng ta là duyên thầy trò, sau này ta đã là phu tử của trò, không chỉ dạy trò đọc sách viết chữ mà còn dạy trò đạo lý làm người, một ngày là thầy, cả đời là cha, ta sẽ có trách nhiệm với trò.”

Ninh Diệu Dương…? ? ?

Vị phu tử này tuổi còn trẻ mà sao lại lắm lời khó nhằn hơn cả vị lão phu tử ở tộc học vậy?

Có phải cậu đã lên nhầm thuyền giặc rồi không?

Cậu đổi ý kịp không?

Cái gì mà cả đời làm cha chứ? Dựa vào đâu cơ chứ! Chỉ là một thư sinh nghèo thôi mà, cậu là cháu đích tôn của Hầu phủ đó!

Thịnh Mịch Mịch mỉm cười mà không nói.

Tốt!

Nàng mong mỏi một trợ thủ đắc lực, bộ trưởng giáo dục đã đến đúng chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày

Số ký tự: 0